Chương 2019
Quan Triều Viễn lấy một chiếc ghế tới rồi ngồi xuống, Cửu Cửu chỉ có thể đứng, cô bé vừa định trèo lên đùi Quan Triều Viễn làm nũng thì anh đã kéo Cửu Cửu xuống và bảo cô bé đứng im!
“Không được nhúc nhích! Đứng thẳng!”
Trước đây Cửu Cửu chỉ từng thấy Quan Triều Viễn răn dạy anh trai mình như vậy, còn cô bé thì chưa từng bị.
“Cửu Cửu, có phải con muốn đổi mẹ không?”
Cửu Cửu do dự một lúc rồi gật đầu, nhưng chỉ hơi gật đầu nhẹ mà thôi.
“Mẹ là người mà con nói đổi là đổi được sao?! Con đúng là càng ngày càng coi trời bằng vung!”
Cho đến giờ phút này, cuối cùng Quan Triều Viễn cũng nhận ra Tô Lam luôn nói anh quá chiều Cửu Cửu, sớm muộn gì cũng sẽ chiều hư cô bé, hóa ra đây hoàn toàn không phải lời nói quá, cũng không phải là do Tô Lam ghen tị mà là sự thật.
“Bố ơi, bố hết yêu con rồi sao?” Cửu Cửu lập tức ra chiêu khóc lóc của mình, cô bé giang cánh tay muốn Quan Triều Viễn ôm.
Quan Triều Viễn lập tức bỏ tay cô bé xuống, “Không được khóc! Bố sẽ không ôm con đâu! Trước hết bố nói cho con biết, Cửu Cửu, bố răn dạy con không phải vì bố không yêu con nữa, mà là vì bố đã quá yêu con, vậy nên bố không thể để con mắc sai lầm!”
Cửu Cửu khóc sụt sịt một cách dè dặt.
“Con có biết khi con còn trong bụng mẹ, mẹ đã vất vả thế nào không?”
Cửu Cửu nức nở nhìn Quan Triều Viễn, chỉ có thể yên lặng lắng nghe.
“Anh trai con cũng không khiến mẹ chịu nhiều đau khổ như vậy! Chỉ có con! Ngày nào mẹ cũng nôn, sụt mất mười mấy cân trong cả giai đoạn đầu của thai kỳ! Khi sinh con còn đau đến mức chết đi sống lại, tất cả điều này đều là vì con!”
“…” Cửu Cửu nghe những lời này mà câu hiểu câu không.
“Còn nữa, hồi nhỏ con đổ bệnh, có khi nào mà mẹ không ở bên con, không ăn uống gì mà chỉ bế con và trông nom con chứ? Mỗi lần con bị ốm là mẹ đều sụt mấy cân! Giờ con lại còn muốn đổi mẹ? Con thật sự làm bố quá thất vọng!”
Đây là lần đầu tiên Cửu Cửu đối mặt với Quan Triều Viễn như vậy, trước đây bố luôn mỉm cười với cô bé, nhưng bây giờ cô bé đột nhiên rất sợ hãi.
“Dì khác đều trẻ đẹp là bởi vì dì ấy chưa từng sinh con, cũng không có con cần được chăm sóc! Trước khi có các con, mẹ còn trẻ và đẹp hơn bất cứ dì nào! Chính là vì chăm sóc các con!
Con cho rằng dì khác cho con mấy cái kẹo, dẫn con đi ăn mấy món ngon thì là tốt với con ư? Cửu Cửu, đợi con lớn hơn chút nữa thì con sẽ biết ai mới thật sự tốt với mình!
Mẹ con nói không sai, bố đã quá chiều con.
Cửu Cửu, bố chiều hư con rồi!”
Ngoài cửa lại có tiếng gõ cửa, “Cậu chủ, cậu chủ nhỏ lại không chịu ăn gì, hình như còn hơi bị tiêu chảy.”
Đây là câu mà Quan Triều Viễn không muốn nghe thấy nhất.
“Cửu Cửu, con nhớ kỹ cho bố, mẹ mới là người tốt với con nhất trên đời này, không còn bất kỳ ai khác cả! Con có thể không hiểu, thậm chí con có thể không thích mẹ nhưng nhất định phải tôn trọng mẹ! Bởi vì mẹ là người đưa con đến với thế giới này! Con tự suy nghĩ kỹ đi!”
Quan Triều Viễn nói xong câu cuối cùng thì vội vàng ra khỏi phòng, đến xem Tiểu Thất thế nào.
Cửu Cửu đứng ở trong phòng, cô bé cảm thấy không biết phải làm sao, hôm nay Quan Triều Viễn thật sự khiến cô bé rất sợ hãi.
Chương 2020
Qua một lúc lâu sau thì có người mở cửa phòng ra, Tam Tam thò đầu vào.
“Cửu Cửu?”
“Anh trai!” Cửu Cửu nhanh chóng chạy đến ôm lấy Tam Tam và bật khóc.
Trên người Tam Tam đầy mùi thuốc nước, bởi vì vụ đánh nhau mà mấy hôm trước cậu bé bị bố đánh, trường học cũng để cậu bé về nhà tự kiểm điểm, mấy hôm nay cậu bé đều ở trong nhà.
Cũng bởi vì Quan Triều Viễn thật sự rất bận nên không quan tâm đến cậu bé.
“Bố mắng em à?” Tam Tam xoa đầu Cửu Cửu với vẻ cưng chiều, cậu bé biết Quan Triều Viễn không thể nào đánh Cửu Cửu, cùng lắm thì chỉ mắng cô bé mà thôi.
Cửu Cửu tủi thân mếu máo, nhìn người duy nhất mà mình có thể dựa vào lúc này, “Vâng, bố hung dữ lắm.”
“Em đã làm sai chuyện gì?”
“Em nói đổi mẹ thì bố lập tức nổi giận, bố rất hung dữ.”
Tam Tam không khỏi thở dài, cậu bé lấy khăn giấy ra và lau nước mắt cho Cửu Cửu.
“Em nói đổi mẹ thì đương nhiên bố sẽ tức giận rồi! Sao có thể đổi mẹ được chứ? Mẹ dạy bảo em là bởi vì muốn tốt cho em, mà em thì luôn khiến mẹ tức giận.”
“Nhưng, nhưng…” Cửu Cửu lắp bắp từ “nhưng” một lúc lâu mà vẫn không biết có thể nói gì.
“Làm gì có nhiều ‘nhưng’ như vậy, mẹ chúng ta là người mẹ tốt nhất trên thế giới này.”
Cửu Cửu đột nhiên cảm thấy chỉ có lẻ loi một mình cô bé ở một phe, “Anh thực sự cảm thấy mẹ là người mẹ tốt nhất trên thế giới sao?”
“Đương nhiên rồi, sau này em không được nói những lời như vậy nữa, biết chưa?”
“Vâng.” Cửu Cửu gật đầu với vẻ tủi thân.
Tình huống của Tiểu Thất không nghiêm trọng lắm, vì bị viêm phổi phải truyền chất kháng sinh, dẫn đến việc dạ dày khó chịu nên mới có triệu chứng tiêu chảy, nhưng Quan Triều Viễn vẫn không dám coi thường, anh lại trông nom Tiểu Thất suốt hai đêm.
Cuối cùng thì tình hình của mọi người trong nhà cũng chuyển biến tốt đẹp.
Sáng nay khi tỉnh dậy, Quan Triều Viễn cảm thấy rất đau đầu, vừa vén chăn lên và xuống giường thì lập tức hắt hơi một cái, anh chỉ cảm thấy cơn nặng đầu ngày càng nghiêm trọng hơn.
Anh cho rằng chỉ là do mình nghỉ ngơi không tốt nên cũng không chú ý lắm.
Lúc ăn sáng anh không có khẩu vị gì cả, mới ăn mấy miếng đã đến công ty.
Bởi vì hôm qua anh răn dạy Cửu Cửu nên hôm nay cô bé không đòi đến công ty cùng anh nữa.
Anh vừa vào phòng làm việc thì Doãn Cẩn đã đến báo cáo công việc, anh ta phát hiện sắc mặt của Quan Triều Viễn rất không ổn.
“Sếp Quan, trông sắc mặt của anh rất tệ, anh khó chịu trong người sao?”
Quan Triều Viễn dùng một tay đỡ đầu, anh có cảm giác nếu mình không đỡ thì đầu như sắp rơi xuống vậy.
“Đầu óc choáng váng, có lẽ là do không nghỉ ngơi tốt.”
Vừa dứt lời, Quan Triều Viễn lại hắt hơi một cái, anh lấy khăn giấy ra lau mũi.
“Sếp Quan, có phải anh bị sốt rồi không? Hình như mặt anh hơi đỏ.”
“Bị sốt?”
Quan Triều Viễn chưa bao giờ cảm thấy rằng có một ngày từ này sẽ xuất hiện trên người mình, trước đây anh đã từng lấy cớ bị sốt để lừa gạt Tô Lam một lần, nhưng tiếc là đã bị cô phát hiện.
Chương 2021
Doãn Cẩn nhanh chóng tìm được nhiệt kế, sau khi kiểm tra thì đúng là Quan Triều Viễn bị sốt, ba tám độ hai, không tính là sốt cao.
Vì buổi sáng còn có cuộc họp nên anh chỉ uống một ít thuốc hạ sốt, sau đó gắng gượng chịu đựng.
Ra khỏi phòng họp, Quan Triều Viễn lê cơ thể mệt mỏi, sau khi thuốc hạ sốt mất đi hiệu lực thì cảm giác nặng đầu lại quay lại.
“Sếp Quan, công việc buổi chiều không gấp, anh có thể lùi lại, hay là anh về nhà nghỉ ngơi một chút đi?”
Về nhà?
Quan Triều Viễn không muốn về lắm, chuyện trong nhà càng rối tung cả lên, e rằng anh cũng không được nghỉ ngơi tốt.
“Tôi nghỉ ngơi một chút ngay trong phòng làm việc là được, có chuyện gì khẩn cấp thì cứ đến tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Quan Triều Viễn không ăn cơm trưa, anh chỉ nằm nghỉ ở phòng nghỉ ngơi trong phòng làm việc.
Sau khi ngủ một giấc, anh cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, trong người rất khó chịu.
Lần đầu tiên anh cảm thấy bị bệnh khó chịu như vậy.
Dưới sự giày vò liên tiếp của bọn nhỏ, rốt cuộc Quan Triều Viễn cũng không chịu đựng được nữa mà đổ bệnh.
Lúc này anh bắt đầu thấy nhớ Tô Lam rất nhiều.
Anh cầm điện thoại lên thì không thấy có tin nhắn nào từ Tô Lam cả, bởi vì quá bận nên mấy ngày nay anh đều không lướt xem trang cá nhân.
Khi mở trang cá nhân của Tô Lam ra, anh phát hiện người phụ nữ này đang chơi rất vui vẻ ở Thái Lan.
Anh mở nhật ký trò chuyện với Tô Lam, hình như lần nói chuyện gần đây nhất là hơn một tháng trước.
“Vợ ơi, anh nhớ em.” Anh rất không có tiền đồ mà gửi cho Tô Lam một tin nhắn.
Ở Thái Lan xa xôi, Tô Lam đang mặc áo tắm nằm trên bãi biển, cô ăn hoa quả và uống nước dừa, nhìn sóng biển cách đó không xa.
Cô đã đến Thái Lan khoảng gần mười ngày.
Dựa theo ý kiến của Mạnh Gia Gia, hầu như ngày nào cô cũng đăng ảnh mình chơi đùa lên trang cá nhân, chỉ tiếc là người đàn ông nào đó không hề phản hồi gì cả!
Dù gì thì cô cũng là một người mẹ có trách nhiệm, đến ngày thứ hai cô đã thấy nhớ con mình rồi.
Nếu không phải là vì Mạnh Gia Gia vắt hết óc để cô thư giãn, thì có lẽ cô đã không có tiền đồ mà quay về rồi.
Mạnh Gia Gia chậm rãi chạy lại đây và ngồi bên cạnh Tô Lam.
“Nghĩ gì vậy? Để chị đoán xem, em lại nhớ chồng con rồi à?”
Tô Lam mỉm cười ngượng ngùng, “Đã nhiều ngày như vậy mà anh ấy cũng không để ý tới em.”
“Vậy em cũng đừng quan tâm anh ta! Mặc kệ họ đi!”
Đúng lúc này thì điện thoại của Tô Lam có thông báo.
Nhìn thấy tin nhắn của Quan Triều Viễn, Tô Lam lập tức cảm thấy không ổn.
“Không ổn rồi, chị Gia Gia, em phải về.”
Mạnh Gia Gia vội vàng cướp điện thoại của Tô Lam, nhìn thấy tin nhắn của Quan Triều Viễn trên màn hình, cô ấy lại ném điện thoại cho Tô Lam.
Chương 2022
“Tô Lam, chị nói em nghe này, chỉ một câu ‘anh nhớ em’ như vậy mà em đã mềm lòng rồi! Dù sao cũng phải để anh ta nói lời tốt đẹp trước thì em mới trở về chứ? Mới như vậy mà em đã đầu hàng rồi, chẳng có tiền đồ gì cả! Thảo nào chồng em lại có thể kiểm soát em!”
“Không phải, nhất định là anh ấy có chuyện, hoặc là đám trẻ đã gây họa, hoặc cũng có thể là chính anh ấy đang gặp rắc rối.”
Mạnh Gia Gia lại cầm lấy điện thoại di động của Tô Lam, nhưng không tìm thấy manh mối gì.
“Chỉ một câu nói này mà sao em đoán ra được?”
“Nếu anh ấy nhớ em thì ngay ngày đầu tiên anh ấy đã nói cho em biết, hoặc là ba bốn ngày sau rảnh rỗi hơn thì anh ấy nhất định sẽ nói với em.
Ngay từ đầu anh ấy không nói nhất định là vì nghĩ rằng để em ra ngoài chơi cũng tốt.
Nhưng qua nhiều ngày như vậy lại đột nhiên nói nhớ em, điều đó chứng tỏ rằng anh ấy không thể chịu đựng được nữa.”
Tô Lam nhìn dòng chữ trên điện thoại và phân tích.
“Chị không tin!” Mạnh Gia Gia bĩu môi, cô ấy cảm thấy Tô Lam đang tự tìm cớ để thoát khỏi tình cảnh khó xử.
“Tùy chị vậy, con người của anh ấy chính là như vậy, em phải lập tức đặt vé máy bay về nhà.”
Mạnh Gia Gia không biết phải làm sao, dù sao cũng đã ra ngoài nhiều ngày như vậy, đã đến lúc phải về rồi.
Tại hoa viên Crystal.
Sau khi tan làm, Quan Triều Viễn về nhà, anh không ăn cơm tối mà dứt khoát trở về phòng.
Lúc chuẩn bị ra về, Doãn Cẩn liên tục nhắc nhở anh rằng thuốc hạ sốt chỉ là thuốc làm giảm cơn sốt chứ không chữa trị tận gốc, anh vẫn cần đến bệnh viện để khám mới được.
Đến bệnh viện?
Đùa đấy à! Quan Triều Viễn anh sao có thể đến bệnh viện được? Hơn nữa mỗi khi Tiểu Thất bị bệnh đều phải tiêm và truyền dịch, anh không thể chịu đựng được.
Hơn nữa thực chất trong lòng anh cảm thấy đây là một chuyện vô cùng mất mặt.
Trước khi đi ngủ anh lại uống thêm một viên thuốc hạ sốt, sau đó Quan Triều Viễn ngủ thiếp đi.
Tô Lam trở về lúc nửa đêm, lúc đó ngoại trừ một vài người giúp việc đang trực ca ra thì những người khác đều đã ngủ say.
Người giúp việc thấy Tô Lam đã về thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội vàng bước tới giúp Tô Lam xách vali.
“Mợ chủ, cuối cùng mợ cũng về rồi!”
Vừa nghe thấy câu này, Tô Lam đã biết trong khoảng thời gian mình đi vắng, chắc hẳn trong nhà đã gặp chuyện khó khăn.
“Có phải ở nhà đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Người giúp việc kể lại cho Tô Lam tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong những ngày này.
Đầu tiên là Tiểu Thất bị ốm, sau đó là Tam Tam gặp rắc rối ở trường học, cộng thêm Cửu Cửu lại quấn lấy Quan Triều Viễn.
Quả thực là khiến Quan Triều Viễn bận đến nỗi sứt đầu mẻ trán.
Tô Lam đã biết nhất định là trong nhà không có chuyện tốt.
“Phải rồi mợ chủ, buổi tối khi cậu chủ về nhà, hình như sắc mặt cậu chủ không được tốt lắm, hơn nữa còn không ăn cơm tối, có lẽ là cơ thể không được khỏe.”
“Ồ, thế à, vậy được rồi, anh cũng đi nghỉ ngơi đi, cũng đừng quấy rầy người khác, tôi về phòng trước đây.”
Tô Lam kéo vali và nhẹ nhàng trở về phòng ngủ.
Chương 2023
Phòng ngủ lúc này đã được khôi phục hình dạng ban đầu.
Tô Lam không bật đèn mà chỉ bật một chiếc đèn ngủ nhỏ, ánh đèn rất mờ, cô không thu dọn vali mà đi thẳng đến bên giường.
Cô nhẹ nhàng đặt tay lên trán Quan Triều Viễn, lúc này Quan Triều Viễn đang ở trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, vốn dĩ đang ngủ yên ổn nhưng lại bắt đầu phát sốt, trong người anh rất khó chịu, lại không muốn động đậy.
“Nóng vậy cơ à?”
Quan Triều Viễn vươn tay ra nắm lấy tay Tô Lam, “Lam Lam, em về rồi à? Anh rất nhớ em.”
“Bị bệnh rồi mà còn biết nhớ tới em.” Tô Lam vỗ lên mặt Quan Triều Viễn, “Tỉnh, mau tỉnh đi!
Quan Triều Viễn cố gắng mở mắt ra, khi nhìn thấy Tô Lam trước mặt, anh còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Anh vươn cánh tay ra ôm Tô Lam vào lòng, “Lam Lam, cuối cùng em cũng về rồi, sau này không được rời xa anh nữa.”
Tô Lam muốn cười nhưng không cười nổi, lúc này Quan Triều Viễn giống như một đứa trẻ đang làm nũng vậy.
“Chẳng phải giờ em đã về rồi sao? Đừng lộn xộn nữa, để em đi lấy thuốc cho anh.”
“Không muốn uống thuốc, muốn ăn em!”
“Chỉ biết trêu ghẹo thôi!” Tô Lam mím môi cười, cô tiện tay bật ngọn đèn đầu giường lên.
Ánh đèn rọi vào mắt khiến Quan Triều Viễn thấy hơi đau nhức, anh chớp mắt mấy cái, sững sờ nhìn Tô Lam trước mặt.
“Là em, em đã về rồi, anh không nằm mơ đâu!”
Tô Lam đi rót một cốc nước ấm lại đây, “Uống chút nước ấm trước đi, anh sốt cao như vậy rồi mà sao không biết đường đi khám?”
Quan Triều Viễn vẫn chớp mắt mấy cái, không lên tiếng.
Tô Lam với tay vào trong chăn và véo mạnh một cái vào mông của Quan Triều Viễn, khiến anh kêu lên vì đau.
“Bây giờ thì biết không phải là mơ rồi chứ?”
“Sao em véo mạnh vậy!” Quan Triều Viễn phàn nàn, “Hiện tại anh là người bệnh đấy!
“Được, được, anh là người bệnh.
Uống nước ấm trước đi, để em vào bếp xem có gì ăn không.”
Quan Triều Viễn lập tức giữ Tô Lam lại, “Đừng đi, cái gì cũng không ăn được, anh không muốn ăn, khụ khụ…”
“Nếu không ăn thì càng không đỡ hơn được, lát nữa em đi tìm thuốc cho anh, trước khi uống thuốc nhất định phải ăn chút gì đó
“Không cần uống thuốc, em về là anh đỡ rồi.”
“Vớ vẩn! Chờ em!”
Tô Lam gạt tay Quan Triều Viễn ra, bởi vì người đàn ông này đang bị sốt nên trong người không có sức, vậy nên Tô Lam có thể dễ dàng gạt ra.
Tô Lam không muốn làm phiền người giúp việc nên một mình cô vào bếp.
Trong bếp còn đồ ăn từ bữa tối, cô hâm nóng lại cháo kê, sau đó lại đi tới hòm thuốc tìm thuốc cảm rồi mới quay lại phòng ngủ.
Chương 2024
“Cuối cùng em cũng về rồi, anh còn tưởng rằng mình gặp ảo giác!” Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam và mỉm cười ngây ngốc.
“Hiện tại cũng là ảo giác!”
Tô Lam bưng cháo đến bên giường, cô đọc hướng dẫn dùng thuốc, chia thuốc uống trước khi ăn và sau khi ăn ra rồi đưa cho Quan Triều Viễn.
Quan Triều Viễn nhìn viên thuốc và viên con nhộng trong tay, anh có chút bối rối.
Lúc này Tô Lam mới nhớ ra tổng giám đốc của nhà họ chưa từng uống thuốc.
“Chẳng lẽ anh không biết uống?”
“Sao lại không biết uống? Cái này có thể làm khó được anh sao? Nhưng mà thuốc này có đắng không?”
“Anh lớn như vậy rồi mà còn sợ đắng? Không đắng đâu, lớp bên ngoài này ngọt lắm, anh uống ngụm nước rồi nuốt xuống là được.”
Quan Triều Viễn hạ quyết tâm rất lớn, vì không muốn Tô Lam cười nhạo mình nên anh bèn nhét thuốc vào miệng rồi lại uống thêm một ngụm nước, kết quả là…
“Phụt…” Anh nhổ hết tất cả ra, Tô Lam vội vàng tìm thùng rác, rút mấy tờ khăn giấy rồi bắt đầu vội vàng lau.
“Tô Lam! Em là đồ lừa đảo! Chẳng phải em nói là ngọt sao? Đắng chết đi được!”
Tô Lam nhìn thứ mà Quan Triều Viễn nhổ ra, “Bên ngoài được bọc một lớp đường có vị ngọt, anh lại cắn nó ra thì đương nhiên bên trong có vị đắng rồi!”
Đường đường là tổng giám đốc mà lại không biết uống thuốc, nếu nói chuyện này ra ngoài thì quả thực có thể khiến người ta chết cười!
“Được rồi, để em đi tìm thuốc của Tiểu Thất cho anh.”
Tô Lam đứng dậy và lại đi tìm thuốc, hầu hết thuốc cho trẻ em đều là thuốc dạng pha nước, vị hơi đắng một chút, chắc chắn người lớn có thể chịu được.
Lần này anh uống dễ dàng hơn rất nhiều.
Sau khi cho Quan Triều Viễn uống thuốc xong, Tô Lam cũng thay đồ ngủ rồi nằm xuống.
Nhưng tác dụng của thuốc cho trẻ em đương nhiên sẽ kém hơn, cũng không có tác dụng quá lớn đối với người lớn nên sáng hôm sau Quan Triều Viễn vẫn bị phát sốt.
Tô Lam nhìn con số trên nhiệt kế và thở dài, “Vẫn là ba tám độ, đến bệnh viện đi, thuốc của trẻ em không có tác dụng với anh.”
Quan Triều Viễn vừa nghe nói phải đến bệnh viện thì lập tức lấy lại tinh thần, “Sao anh lại cảm thấy đỡ hơn rồi nhỉ! Em nhìn xem, ban đầu anh ba tám độ năm cơ mà, bây giờ đã giảm xuống một chút rồi, hôm nay lại uống thuốc thì sẽ không sao nữa.”
“Anh mau thôi đi! Ba tám độ năm và ba tám độ có khác nhau mấy đâu, anh uống chút thuốc hạ sốt là lập tức có thể hạ xuống nhiệt độ cơ thể bình thường.
Nghe em đi, lập tức đến bệnh viện.”
Có thể là do Quan Triều Viễn bị bệnh nên cơ thể yếu ớt, thái độ cũng không mạnh mẽ như vậy, anh dùng một tay ôm Tô Lam vào lòng.
“Không đi, vợ à, anh ở nhà cũng rất tốt, có em ở bên anh, anh nhớ em chết đi được.”
“Không đến bệnh viện thì sao được! Bây giờ phải dùng một ít thuốc tiêu viêm cho anh, nói không chừng là cảm cúm đấy! Đây không phải trò đùa đâu.”
“Vợ à…” Quan Triều Viễn vùi đầu vào cổ Tô Lam và thỏa thuê làm nũng.
Thật ra Tô Lam rất thích cảm giác này, nhưng cô vẫn kiên quyết đẩy đầu của Quan Triều Viễn ra khỏi người mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...