Chương 1921
“Đau khổ? Tôi rất yêu anh ấy, tôi sẽ không khiến anh ấy đau khổ.
Từ nhỏ tôi đã sống ở phương Tây, quan niệm của người phương Tây chúng tôi là thích gì thì phải chiếm lấy.”
Daisy đứng dậy: “Tạm biệt cậu nhóc.”
Nói xong Daisy bước ra khỏi nhà lao trên đôi giày cao gót, trở về phòng mình.
Phòng Daisy giống như phòng công chúa, tất cả đều có màu hồng, từ chiếc giường tròn kiểu châu Âu cho tới tủ quần áo kiểu châu Âu, thậm chí giấy dán tường cũng màu hồng.
Cách bài trí của căn phòng này được cô ta thay đổi một năm trước, sao bây giờ bỗng nhiên lại thấy không ưa nữa?
Khi vừa trở thành ma cà rồng, cô ta hào hứng như một đứa trẻ, bắt tay vào trang trí phòng mình theo phong cách mà cô ta thích nhất khi còn là người.
Nhưng ở mãi trong căn phòng giống nhau cũng chán, cô ta không nhớ mình đã thay đổi cách bài trí trong phòng mình bao nhiêu lần.
Mặc dù cô ta hiểu ý Tô Kiêm Mặc, nhưng đúng là lời của cậu đã chạm đến trái tim cô ta.
“Xem ra căn phòng này lại sắp phải thay đổi rồi!”
“Cốc cốc cốc…”
Người gõ cửa là Vian, cô ta tinh nghịch bước vào: “Daisy thân yêu, có muốn chơi bài không?”
“Lần nào cậu cũng thua, chơi còn ý nghĩa gì nữa?” Daisy vừa nói vừa ngồi xuống trước bàn trang điểm, trên bàn bày đầy mỹ phẩm rực rỡ sắc màu.
“Thế hay là chúng ta đi dạo bên hồ đi?”
“Đã đi mấy trăm năm rồi, nơi đó cũng chưa bao giờ có thay đổi gì.”
Dường như Vian cũng hơi nản lòng: “Daisy, hay là chúng ta đi mua sắm nhé? Mua quần áo, mua mỹ phẩm, tóm lại là tìm việc gì làm đi, nếu không thật sự rất nhàm chán!”
“Tớ cũng không muốn đi mua sắm, quần áo không còn chỗ chứa nữa, mỹ phẩm cũng vứt rồi lại vứt.
Vian, có phải cậu cũng cảm thấy cuộc sống của chúng ta rất vô vị không?”
Vian bĩu môi: “Đúng là rất vô vị, vì cậu chẳng chịu làm gì cùng tớ cả.
Vì cậu sắp kết hôn nên mới không có hứng thú với chuyện gì đúng không?”
Lần trước tổ chức hôn lễ không thành, người trong lâu đài thậm chí còn không dám nhắc đến những từ “Quan Triều Viễn” hay “hôn lễ” trước mặt Daisy.
Bây giờ mọi người đều biết gia tộc lại gọi Quan Triều Viễn tới để kết hôn với Daisy.
Daisy quay người lại nhìn Vian: “Vian, cậu trở thành ma cà rồng bao nhiêu năm rồi?”
Vian suy nghĩ kỹ rồi đáp: “Hơn ba trăm năm? Hay là hơn bốn trăm năm nhỉ? Ôi tớ cũng không nhớ nữa, dù sao chúng ta cũng sẽ không chết, nhớ bao nhiêu tuổi làm gì?”
Cô ta thờ ơ nhún vai.
“Thật ra tớ cũng không nhớ nữa, nhưng bao nhiêu năm rồi tại sao cậu không kết hôn?”
“Cậu tưởng tớ không muốn sao? Kết hôn tốt biết bao, hai người ở cùng nhau vẫn vui hơn ở một mình, ít nhất sẽ không nhàm chán!”
Vian thở dài chán nản: “Nhưng ai may mắn như cậu chứ? Kết hôn đâu có dễ như vậy?”
“Cậu nghĩ tớ với Quan Triều Viễn sẽ hạnh phúc chứ?”
Chương 1922
“Tại sao không? Daisy của chúng ta xinh đẹp, thướt tha.
Không ngờ lần trước anh ta lại từ bỏ cậu vì một con người? Đúng là nực cười! Tớ tin hai cậu nhất định sẽ hạnh phúc.”
“Nhưng tớ nghe nói anh ấy rất yêu vợ, nhóm anh Villand phải lấy vợ anh ấy ra mới khống chế được anh ấy, dù cho ở cùng tớ thì liệu anh ấy có yêu tớ không?”
Daisy không khỏi lo lắng.
“Cậu có rất nhiều thời gian để làm cho anh ta yêu cậu, như vậy cuộc sống của cậu sẽ không vô vị nữa, còn tớ vẫn phải tiếp tục sống cuộc sống nhàm chán này.
Ôi, thật đáng thương!”
Vian không khỏi lại bắt đầu thở dài.
Hai người đột nhiên rơi vào những muộn phiền riêng của mình.
Tối hôm đó Quan Hạo đến đón Tô Kiêm Mặc một mình, ông là người giữ chữ tín, đã nói đến một mình thì sẽ không dẫn theo ai nữa.
Gia tộc Butt cũng giữ chữ tín, họ đưa Tô Kiêm Mặc ra khỏi nhà lao.
Quan Hạo không đi ngay mà nói: “Ông Butt, tôi cần gặp con dâu mình.”
“Tôi nghĩ không cần thiết đâu.
Ông Quan, chúng ta đã sắp thành người thân rồi, tôi nghĩ ông sẽ có rất nhiều thời gian gặp cô ấy.”
“Nếu không gặp được con dâu thì tôi sẽ không đi.
Trước khi đến tôi đã nói với tất cả mọi người ở Love Valley rồi, nếu tôi không về trước mười hai giờ đêm thì họ sẽ tấn công Dark Mountain.”
Ông Butt không còn cách nào khác đành phải cho người mời Tô Lam ra.
“Bố!”
Thấy Tô Lam không bị thương, Quan Hạo mới yên tâm đôi chút, ít nhất con trai ông sẽ không nổi trận lôi đình, đứng ngồi không yên.
“Tô Lam, họ có làm con bị thương không?”
Tô Lam vội vàng lắc đầu: “Không, con không sao.”
“Bọn họ muốn làm gì?”
“Cũng giống như lần trước thôi bố.
Họ muốn anh ấy cưới Daisy, hoặc là muốn con và Daisy chung chồng.
Con đã nói với họ là anh ấy giải trừ phong ấn rồi mà họ không tin.”
Quan Hạo vỗ vai Tô Lam: “Cô bé ngoan, con phải chịu thiệt thòi rồi.”
“Được rồi ông Quan, ông đã gặp được người, chúng tôi cũng đã nhượng bộ lớn nhất có thể.
Bây giờ ông có thể đi rồi chứ?” Ông Butt vội thúc giục.
Quan Hạo nhìn ông Butt: “Ông Butt, ông cần tôi nói lại lần nữa không? Con trai tôi đã không còn là ma cà rồng nữa, nó đã giải trừ phong ấn, nó không thể thống nhất sự nghiệp to lớn của ông được, ông từ bỏ đi.”
“Tôi đã nghe những lời tương tự thế này quá nhiều rồi, một lời dối trá mà nói nhiều quá cũng chán.
Mời ông Quan.” Ông Butt không hề quan tâm đến việc đã giải trừ phong ấn gì đó.
Quan Hạo và Tô Lam đưa mắt nhìn nhau sau đó Quan Hạo đưa Tô Kiêm Mặc đi.
Khi hai người họ về đến Love Valley thì Quan Triều Viễn và Giản Ngọc đã tới, họ còn dẫn theo cả Wing.
Quan Triều Viễn thấy Quan Hạo chỉ đưa một mình Tô Kiêm Mặc về thì nổi giận đùng đùng.
“Lam Lam đâu? Sao bố chỉ đưa một mình Kiêm Mặc về?”
“Con bình tĩnh lại đi! Nếu đưa được Tô Lam về thì bố sẽ không đưa con bé về chắc?”
Tô Kiêm Mặc ôm ngực nhìn Quan Triều Viễn: “Em xin lỗi anh rể, là em vô dụng.”
Chương 1923
Quan Triều Viễn chỉ nhìn Tô Kiêm Mặc không nói gì, anh định lao ra ngoài.
“Cậu đi đâu?”
“Không cần anh quan tâm, em sẽ tự đi đón Lam Lam về!” Quan Triều Viễn nổi cơn tam bành, đoạn đường vừa nãy anh đã đủ bình tĩnh rồi.
“Cậu nghĩ một mình cậu có thể đánh bại cả gia tộc Butt sao?”
Giản Ngọc kéo Quan Triều Viễn về: “Sự bình tĩnh của cậu đâu rồi? Không phải đã nói về rồi cùng nhau bàn bạc biện pháp đối phó sao?”
Sao người đàn ông này lúc nào cũng như quả bom không hẹn giờ thế?
Giản Ngọc mạnh mẽ kéo Quan Triều Viễn lên ghế sofa, Mục Chỉ Huyên vội đưa Tô Kiêm Mặc về phòng, bắt đầu chữa trị vết thương cho cậu.
Ba người đàn ông ngồi trên ghế sofa trong phòng khách trông có vẻ không được ăn khớp lắm.
“Bố gặp Tô Lam rồi.”
Quan Triều Viễn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Quan Hạo: “Cô ấy thế nào rồi bố?”
“Con bé rất ổn, người của gia tộc Butt vẫn đối xử khá tốt với con bé.”
“Con không tin! Chắc chắn bố đang lừa con! Người của gia tộc Butt mà lại đối xử tử tế với cô ấy sao? Thậm chí họ còn lấy máu của cô ấy để dụ cá mập đến uy hiếp con! Bây giờ cô ấy còn đang mang thai!”
Gân xanh của Quan Triều Viễn nổi lên, anh gào thét như muốn dỡ tung nóc nhà.
“Bố không lừa con! Bây giờ con đến Dark Mountain là tự tìm đường chết!”
Từ trước đến nay hai bố con đã không hợp nhau lắm, bây giờ xảy ra chuyện lại càng đối chọi gay gắt.
Quan Triều Viễn dựa vào sofa ổn định cảm xúc: “Rốt cuộc người của gia tộc Butt muốn làm gì?”
“Họ vẫn muốn con kết hôn với Daisy, sau đó con sẽ phải làm việc cho gia tộc Butt để giúp họ thống nhất sự nghiệp to lớn, ngoài ra họ đồng ý cho Tô Lam và Daisy chung chồng.”
Nghe vậy, Quan Triều Viễn lập tức văng lời thô tục: “Đậu mẹ! Muốn con cưới người phụ nữ kia? Từ bỏ đi! Cho dù phụ nữ trên thế giới này chết hết thì con cũng không lấy cô ta!”
“Bây giờ không phải lúc nói những lời này!” Đối mặt với Quan Triều Viễn cáu kỉnh, ngay cả Giản Ngọc cũng không chịu nổi nữa.
Quan Triều Viễn nới lỏng cổ áo, ngột ngạt muốn chết!
“Tô Lam đã nói với họ rằng con đã giải trừ phong ấn nhưng họ không tin, giải pháp duy nhất lúc này là khiến họ tin con đã giải trừ phong ấn.”
E rằng không còn cách nào tốt hơn cách này nữa, Love Valley không thể làm lung lay thế lực của Dark Mountain, mà sở dĩ bọn họ không dám tấn công Love Valley chỉ vì lo bản thân sẽ bị ảnh hưởng mà thôi.
Quan Triều Viễn và Giản Ngọc tạm thời ở lại Love Valley, mọi người đều đang nghĩ cách làm thế nào để có thể khiến người Dark Mountain tin rằng Quan Triều Viễn đã giải trừ phong ấn mà không khiến họ tức giận.
Mục Chỉ Huyên cũng đang cố gắng bằng mọi cách để Tô Kiêm Mặc hồi phục càng sớm càng tốt, thêm một người thì thêm một phần sức.
Hầu hết các ma cà rồng ở Love Valley đều được Quan Hạo bảo vệ, bây giờ xảy ra chuyện này họ đều sẵn sàng chiến đấu.
Bởi vì đã giải trừ phong ấn nên Quan Triều Viễn không còn nhảy được lên cây như trước, phần lớn thời gian anh đều ngồi trên mái nhà ngẩn người.
Chương 1924
Anh nhớ Tô Lam sắp điên rồi!
Trên mái nhà truyền tới tiếng bước chân.
“Em đã biết không nên để Lam Lam mang thai mà! Đáng ra em nên để cô ấy phá bỏ đứa bé!” Quan Triều Viễn gắt gỏng hét lên.
Giản Ngọc lắc đầu thở dài, bước đến bên Quan Triều Viễn: “Chuyện này không liên quan trực tiếp đến việc mang thai.”
“Tại sao không? Anh không hiểu Lam Lam! Cô ấy có thể làm mọi thứ vì con mình, nếu không có con, có lẽ cô ấy còn có thể tự bảo vệ mình!”
Nếu lần này có thể may mắn sống sót, sợ rằng Quan Triều Viễn sẽ có ám ảnh tâm lý không thể xoá mờ đối với vấn đề sinh con.
Giản Ngọc im lặng, anh biết bây giờ mình nói gì cũng vô ích.
“Anh về đi.” Sau một hồi im lặng rất lâu, cuối cùng giọng điệu Quan Triều Viễn cũng đã ổn định lại.
“Về?” Giản Ngọc giật mình: “Anh về làm gì?”
“Thế anh ở đây làm gì? Có ích gì chứ? Hơn nữa em còn có hai cậu con trai, anh cũng có một cô con gái!” Quan Triều Viễn vẫn tức giận: “Trong nhà vẫn phải có đàn ông.”
Giản Ngọc cười ngượng.
“Em nói thật với anh chứ không đùa.
Lần này đi, em cũng không biết mình có về được nữa không.
Anh phải về, lỡ như cả hai chúng em đều chết ở Dark Mountain thì phụ nữ và trẻ con ở nhà phải sống thế nào?”
Giản Ngọc không cười nổi nữa, vì anh nhận ra những gì Quan Triều Viễn nói là thật.
Họ chỉ là người, là con người mà thôi, đấu với ma cà rồng ư? Đùa gì đấy?
“Đừng nói những lời xui xẻo này.”
“Nếu em may mắn sống sót, Lam Lam cũng sống sót thì chúng em vẫn sẽ về, em không muốn công ty giống như lần trước.”
Lần trước trong những ngày tháng không có Quan Triều Viễn, Tập đoàn Dark Reign gần như ngừng hoạt động, sau này anh phải cố gắng lắm mới cứu được, nhưng vẫn bị người khác khống chế.
“Được, anh về.” Cuối cùng Giản Ngọc vẫn đồng ý, anh cũng không còn cách nào khác, đây là sự sắp xếp tốt nhất rồi.
Không phải vì anh không nỡ xa Điềm Điềm và Lý Như Kiều, mà vì hai cậu con trai của Quan Triều Viễn vẫn phải dựa vào anh.
“Nếu em thật sự không về được nữa thì hai con trai em giao cho anh đó, em cho phép anh đánh chúng khi chúng mắc lỗi.”
Giản Ngọc hơi buồn cười, lúc này mà Quan Triều Viễn vẫn nói được những lời này.
“Anh sẽ không nương tay đâu, dù sao cũng không phải con ruột anh.”
“Mẹ kiếp! Anh thật sự nỡ đánh à? Chúng không có bố mẹ đã đáng thương lắm rồi!” Quan Triều Viễn lập tức trở mặt.
Giản Ngọc đứng dậy, nhìn nắng chiều nơi không xa: “Nếu cậu đau lòng thì hãy sống sót trở về.”
Giản Ngọc không ở lại nữa, anh đã quyết định quay về nên lập tức rời đi, khi đi còn để lại cho Quan Triều Viễn hai chiếc răng sói.
Quan Triều Viễn cũng không ngồi yên chờ chết nữa, Giản Ngọc vừa đi anh cũng lên đường đến Dark Mountain, thậm chí còn không nói cho Quan Hạo và Mục Chỉ Huyên.
Ông Butt thấy Quan Triều Viễn đến một mình cũng rất khâm phục.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...