Chương 1879
“Mẹ, có phải bố mẹ lại lén ăn dâu tây trong phòng tắm không?”
Tô Lam xoa đầu con trai: “Con trai à, xem ra lần này con phải chịu đòn rồi, mẹ đi quay phim không giúp con được, nhớ bảo vệ đầu mình.”
“Dạ?” Tam Tam vẫn chưa hiểu Tô Lam đang nói gì.
Quan Triều Viễn vẫn mang vẻ mặt hầm hầm giận dữ không nói lời nào, anh của lúc này mới là đáng sợ nhất.
Sau khi tiễn Tô Lam đi, Quan Triều Viễn quay lại phòng khách, Tam Tam cũng biết không có Tô Lam thì mình không có người che chở, cậu chuồn nhanh như một làn khói, chạy vào phòng Lý Như Kiều lánh nạn.
Quan Triều Viễn mặc kệ cậu nhóc, anh gọi quản gia Vương Vĩ tới đây.
“Tôi bảo ông tìm nhà trẻ cho cậu chủ nhỏ, ông đã tìm chưa? Ông đúng là càng già càng không được việc! Chuyện nhỏ thế này cũng không làm được!”
Vương Vĩ cũng uất ức, ông đã động đến người nào chứ? Không cần hỏi cũng biết chắc chắn là cậu chủ nhỏ đã nhiều lần phá hỏng chuyện tốt của Quan Triều Viễn.
“Tôi vẫn đang tìm, nhưng…”
“Nhưng nhị cái gì! Cứ tìm cho nó một trường học là được rồi! Làm gì có nhiều chuyện dài dòng như vậy!”
Quan Triều Viễn thật sự không muốn nhìn thấy con trai mình thêm ngày nào nữa!
Vương Vĩ nhanh chóng chọn trường cho Tam Tam để cậu bé đi học với tư cách là học sinh chuyển trường.
Quan Triều Viễn vốn tưởng sau khi Tam Tam đi nhà trẻ thì mình sẽ thoải mái hơn, nhưng không ngờ từ khi cậu nhóc đi học, ngày nào anh cũng có thêm việc, đó chính là thu dọn tàn cuộc cho con trai.
Ngày đầu tiên đi mẫu giáo, Tam Tam đã khiến bảy giáo viên phải khóc, hiệu trưởng đích thân tới nhà khóc lóc nói rằng hy vọng Tam Tam có thể chuyển đến trường mẫu giáo khác, nếu không bà sẽ treo cổ tự vẫn ở nhà họ Quan.
Vì chuyện này mà lần đầu tiên Quan Triều Viễn đánh Tam Tam, trước đây anh chỉ doạ còn lần này là đánh thật, mông Tam Tam vừa đỏ vừa sưng.
Quan Triều Viễn tưởng cậu nhóc có thể ngoan ngoãn hơn, vì thế chuyển trường cho cậu, nhưng không ngờ trong vòng chưa đầy một tuần, tất cả các giáo viên trong trường đều chạy tới mách tội Tam Tam.
Đương nhiên Tam Tam lại bị đánh đòn.
Trong một tháng mà phải chuyển trường cho cậu năm lần.
Các giáo viên ở trường mẫu giáo đều nói Tam Tam là nhóc quỷ!
Cuối cùng Quan Triều Viễn đưa cậu đến một trường mẫu giáo quốc tế nổi tiếng với sự quản lý quân sự nghiêm ngặt.
Trước khi đến trường, Quan Triều Viễn đã nghiêm khắc cảnh cáo Tam Tam rằng nếu lần này cậu còn bị đuổi học nữa thì anh sẽ đuổi cậu ra khỏi nhà.
Lần này Tam Tam vẫn coi như ngoan ngoãn, ít nhất không bị nhà trường đuổi.
Khi Quan Triều Viễn kể cho Tô Lam những chuyện này qua video, cô thật sự cười muốn ngất.
“Em còn cười! Mẹ nó, anh sắp bị con trai em dày vò điên rồi! Các giáo viên trường mẫu giáo khóc thút thít, chắc bây giờ ngủ mơ cũng sợ hãi giật mình tỉnh dậy!”
“Anh nên cảm ơn con trai, nếu không có nó làm sao anh được nhìn thấy nhiều giáo viên nữ trẻ đẹp như vậy!”
Chương 1880
“Biến!”
Tam Tam và Tiểu Thất nghe thấy giọng Tô Lam thì vội chạy đến.
“Mẹ!”
Nhóc nào cũng muốn giành nói chuyện với Tô Lam, Quan Triều Viễn cũng biết cô nhớ con, vì thế nhường điện thoại của mình cho hai nhóc rồi trơ mắt nhìn vợ mình bị hai cậu con trai chiếm mất!
Tiểu Thất ngoan ngoãn ôm điện thoại trong lòng như thể đang ôm mẹ.
“Mẹ ơi bế.”
“Khi nào mẹ về rồi bế con được không? Tiểu Thất phải ngoan nhé.”
“Tiểu Thất ngoan.”
“Mẹ ơi, khi nào mẹ về thì mua cho con Transformers và Trypticon nhé!” Tam Tam cầm lấy máy điện thoại.
“Tam Tam, ngày nào con cũng gây chuyện mà vẫn còn mặt mũi đòi mẹ mua đồ chơi cho con à? Sao da mặt con dày thế?”
Điều này khiến Tô Lam cảm nhận được sâu sắc rằng con trai mình thật sự là truyền nhân của người nào đó.
“Vì bố không mua cho con nên chỉ có mẹ thôi.”
“Vì sao bố không mua cho con? Còn không phải là do con không nghe lời à? Tam Tam, nói cho mẹ biết bố đánh con có đau không?”
Tam Tam cẩn thận nghĩ lại rồi trả lời: “Cũng bình thường ạ.”
Câu trả lời này khiến Tô Lam sụp đổ, lần trước Quan Triều Viễn nói khi bị đánh lần đầu Tam Tam thật sự đã rơi nước mắt, nhưng không ngờ ngày hôm sau cậu đã quên!
“Sau này không được gây chuyện nữa, con nghe lời được không?”
“Vâng!” Tam Tam trả lời vang dội.
Quan Triều Viễn nhanh chóng cướp lại điện thoại: “Con, đưa em trai đi ngủ!”
Lại bắt đầu lạm dụng chức quyền của một người bố.
Vì gần đây thường xuyên bị đánh, Tô Lam lại không ở nhà nên Tam Tam rất biết điều, cậu dắt tay Tiểu Thất rời khỏi phòng ngủ, khi đi còn không quên nói vọng vào điện thoại dặn Tô Lam mua đồ chơi cho mình.
Đám nhóc con vừa đi, Quan Triều Viễn đã lập tức tắt đèn, chỉ để lại ngọn đèn đầu giường rồi chui vào chăn, đến giờ anh và Tô Lam tâm sự đêm khuya rồi.
“Anh tắt đèn làm gì? Tối như hũ nút ấy.”
“Như này có không khí hơn.
Bà xã à, ngày nào quay phim em cũng mặc đồ rằn ri hả?” Tô Lam trên màn hình mặc áo phông rằn ri, gần đây quay phim để tạo bầu không khí nên mọi người đều mặc như vậy.
“Vâng, nhìn có đẹp không?”
Người nào đó nheo mắt mang theo vài phần xấu xa: “Đẹp, khi nào em về?”
“Vẫn chưa biết được, gần đây tiến độ quay phim rất chậm, không biết khi nào mới về được.”
Nghe thấy câu này, Quan Triều Viễn lập tức xụ mặt, đã hơn một tháng rồi mà vẫn chưa biết bao giờ được về!
“Ông xã đừng không vui mà, em sẽ cố gắng về sớm, anh ngoan ngoãn ở nhà trông con nhé.”
“Được rồi, em nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon.”
Chương 1881
Quan Triều Viễn không muốn ngày nào Tô Lam cũng quá mệt mỏi, cho dù gọi video cũng luôn lưu luyến cúp máy sớm.
Ở phim trường.
Đúng là bộ phim “Hành Động Đột Kích” quay không được thuận lợi lắm, cũng không thể nói là không thuận lợi, chỉ có thể nói là độ khó quá lớn, đạo diễn là một người cầu toàn, yêu cầu cao, cảnh quay nào cũng phải chân thực.
Điều này khiến các diễn viên rất vất vả, mà tiến độ quay cũng bị trì hoãn nhiều lần.
“Được! Tốt lắm!” Đạo diễn hô lên.
Các diễn viên thở phào nhẹ nhõm, phim trường lúc này bụi đất tung bay, nhưng mấy ngày nay Tô Lam và mọi người đều đã quen.
Mọi người uể oải bò ra khỏi mô đất.
Tô Lam hắt hơi hai lần liên tiếp, nhân viên công tác lập tức đưa giấy cho cô, mí mắt cô cũng bắt đầu giật giật.
“Mọi người lại đây đi!” Đạo diễn gọi.
Mọi người đều nghĩ chắc đạo diễn có yêu cầu nào mới muốn nói nên mới tập trung mọi người lại.
“Mấy ngày nay mọi người đều vất vả cho nên hôm nay chúng ta nghỉ ngơi sớm.
Mấy hôm trước phải quay đêm, mọi người cũng mệt rồi, ngày mai mọi người có thể ngủ thêm một chút, chúng ta nghỉ ngơi nửa ngày, mọi người nghỉ ngơi đi!”
“Wow…”
Ai nấy đều vui vẻ hò reo.
Kể từ khi vào đoàn phim đến giờ họ chưa được nghỉ ngày nào, đây là lần đầu tiên! Không ngờ lại được nghỉ!
Mục Nhiễm Tranh cũng rất hào hứng, vì vào đoàn phim rất bận lại mệt mỏi, mà anh lại yêu xa nên từ khi vào đoàn phim anh hầu như không liên lạc với Lê Thấm Thấm mấy, xem ra tối nay có thể trò chuyện với cô rồi.
Sau khi xong việc mọi người cùng về khách sạn, Mục Nhiễm Tranh đi cùng Tô Lam.
Tô Lam dụi mắt.
Mục Nhiễm Tranh nhìn cô; “Bụi bay vào mắt à? Có cần tôi xem giúp cô không?”
“Không phải, mí mắt tôi cứ giật suốt.” Tô Lam cắn môi nhìn Mục Nhiễm Tranh: “Anh nói xem, tiến độ chậm như vậy sao đạo diễn lại cho chúng ta nghỉ?”
“Haiz… Đạo diễn cũng khá có nhân tính, thấy chúng ta thật sự quá vất vả nên cho nghỉ nửa ngày, được nghỉ mà còn không thích à?” Mục Nhiễm Tranh rất thích được nghỉ.
“Làm việc với đạo diễn hơn một tháng rồi, anh cảm thấy ông ấy là người có nhân tính à?”
“Cũng đúng, đạo diễn là người cực kỳ vô nhân đạo, không giống người sẽ hiểu cho chúng ta, vậy cô nói xem tại sao chúng ta lại được nghỉ?”
“Tôi có một dự cảm không lành.”
Tô Lam đã đoán được có nguy cơ.
“Dự cảm không lành cái gì, phụ nữ các cô đúng là đa cảm, không có việc gì lại tự kiếm chuyện! Phòng cô còn dầu gội đầu không? Dầu tôi mang theo dùng hết rồi.” Mục Nhiễm Tranh không nghĩ như Tô Lam.
“Còn, anh về lấy cùng tôi đi.”
Chương 1882
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã tới phòng Tô Lam.
Khi chuẩn bị lấy thẻ phòng ra mở cửa, Tô Lam bỗng thấy cửa mở hé, không ngờ lại không khoá.
“Cô bất cẩn quá đó, cửa cũng không khoá! Đúng là tiền muôn biển bạc, không sợ mất đồ!” Mục Nhiễm Tranh vừa đẩy cửa vừa nói.
Tô Lam gãi đầu, rõ ràng lúc đi cô đã khoá cửa rồi mà!
Mục Nhiễm Tranh nói rồi đi thẳng vào phòng tắm, một tiếng “rầm” vang lên từ bên trong khiến Tô Lam hết hồn.
“Dầu gội đầu ở trong tủ phòng tắm, anh không tìm thấy à?” Tô Lam hét lên ở ngoài.
“Ờm, ờm…” Mục Nhiễm Tranh lấy được dầu gội đầu rồi vội vàng bỏ chạy.
Cùng lúc đó còn có Quan Triều Viễn chỉ quấn khăn tắm nửa người dưới bước ra!
“Chú từ từ tắm, không vội, cháu đi trước đây!” Mục Nhiễm Tranh hoảng hốt chạy đi.
Tô Lam thấy Quan Triều Viễn đột nhiên xuất hiện trong phòng, cuối cùng cũng biết tại sao mí mắt cô cứ giật liên tục!
“Sao anh lại đến đây?”
“Anh không được đến à?” Vóc dáng chuẩn đẹp của Quan Triều Viễn hiện ra trước mắt Tô Lam.
“Được đến, được đến, ông xã, mau ôm nào!” Tô Lam lập tức nũng nịu nhào tới, Quan Triều Viễn ôm cô vào lòng, cuối cùng bà xã lại thuộc về anh.
Quan Triều Viễn chun mũi: “Lam Lam, người em có mùi gì đấy? Anh sắp ngạt chết rồi!”
Tô Lam dựa vào lòng Quan Triều Viễn, cô cũng nhớ chồng mình, nhưng nào ngờ chỉ một câu đã trở lại hình dáng ban đầu!
Mấy ngày nay đều là cảnh quay chiến đấu gian khổ, lại dưới điều kiện khốc liệt, đạo diễn yêu cầu các diễn viên chính không được tắm, cũng không được gội đầu.
Mấy hôm nay các diễn viên không ngừng than khổ, may mà hôm nay đã quay xong phần này.
“Mấy ngày em không tắm rồi hả? Mau đi tắm đi!” Quan Triều Viễn ghét bỏ đẩy Tô Lam vào phòng tắm.
Tắm rửa sạch sẽ xong mới dễ làm việc!
Tô Lam chỉ đành làm theo, dù sao cô cũng muốn đi tắm từ rất lâu rồi.
Vì không muốn kéo dài thời gian ra gặp Quan Triều Viễn nên Tô Lam tắm rất nhanh.
Tắm xong cô mới nhận ra mình vào quá vội vàng nên không mang theo đồ ngủ.
“Chồng ơi lấy giúp em bộ quần áo ngủ với! Ở trong tủ ấy.” Tô Lam nói vọng ra bên ngoài.
Quan Triều Viễn mở tủ quần áo, đồ ngủ của Tô Lam được đặt ngay ngắn, bên trong còn có một bộ đồng phục rằn ri, anh cười xấu xa lấy nó ra.
Cửa phòng tắm mở hé, Quan Triều Viễn đặt lên tủ ở cửa phòng.
Ban đầu Tô Lam cũng không chú ý lắm, đến khi tắm xong chuẩn bị mặc quần áo cô mới biết Quan Triều Viễn lấy cho mình đồng phục rằn ri.
Trong phim cũng có một số cảnh về cuộc sống trong quân đội, đương nhiên cũng có cảnh mặc quần áo bình thường.
Bộ đồng phục rằn ri này giống như áo phông sợi bông thuần khiết, quần cũng rộng rãi.
Tô Lam không suy nghĩ nhiều mà mặc luôn, sấy tóc xong cô bước ra khỏi phòng tắm.
“Em bảo anh lấy đồ ngủ cho em, sao anh lại lấy quần áo rằn ri?”
Quan Triều Viễn đang cúi đầu chơi điện thoại, nghe vậy thì ngẩng đầu lên: “Đây là lần đầu tiên anh thấy em mặc quần áo đẹp thế này.”
Chương 1883
“Đẹp? Chắc là do khác với phong cách trước đây.”
Ban đầu Tô Lam cũng cảm thấy oai phong lẫm liệt, nhưng bây giờ xem ra cũng chỉ có thế thôi.
Quan Triều Viễn đã chuẩn bị đồ ăn ngon cho Tô Lam từ trước, đều là đồ ăn mang từ nhà đến, anh dặn đầu bếp ở nhà nấu xong rồi mang tới.
Hai người cùng ăn tối, cả hai như đã trao đổi trước, không ai nhắc đến chuyện hai cậu con trai ở nhà, chủ đề này sẽ chỉ phá hỏng bầu không khí.
“No quá.” Tô Lam xoa cái bụng tròn vo, đi lại trong phòng.
“Lam Lam, anh muốn ăn tôm chua cay và sườn chua ngọt em nấu.” Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam trìu mến nói.
Hoá ra hai người ở bên nhau lâu, lời nói yêu thương dễ nghe nhất không phải là “Anh yêu em” hay “Anh nhớ em”, mà là anh muốn ăn món em nấu.
Tô Lam rất vui, trước đây Quan Triều Viễn ăn rất nhạt, không thích đồ ăn ngọt hay cay, bây giờ được cô đào tạo cũng bắt đầu thích ăn các món có mùi vị rồi.
“Khi nào em về, anh muốn ăn gì em cũng nấu cho anh.”
Quan Triều Viễn nhướng mày xấu xa: “Bây giờ em có thể làm cho anh rồi.”
“Bây giờ? Bây giờ không có bếp, còn phải đi mua thức ăn, quanh đây cũng không có chợ.
Anh muốn ăn vậy sao?”
“Không cần phiền phức như vậy.” Quan Triều Viễn đến bên Tô Lam rồi bế cô lên: “Bây giờ anh muốn ăn em!”
Mặc dù Tô Lam biết Quan Triều Viễn đến đây tìm cô không có ý tốt gì, nhưng cũng không ngờ vừa ăn tối xong anh đã không chờ được nữa.
“Vừa ăn no xong, anh chờ một lát đi, chờ em tiêu hoá đã.”
“Anh giúp em tiêu hoá, mọi người đều nói vận động sẽ tiêu hoá nhanh mà!”
Quan Triều Viễn bế Tô Lam lên giường.
Bởi vì trước khi đi hai người toàn bị nhóc quỷ ở nhà phá hỏng chuyện tốt, Tô Lam biết Quan Triều Viễn nhịn rất khổ cực nên cũng không từ chối.
Khi Quan Triều Viễn chuẩn bị vào vấn đề chính, Tô Lam bỗng chống tay lên ngực anh.
“Anh có mang bao cao su không?”
Quan Triều Viễn chợt cau mày, tiêu rồi! Anh chỉ nhớ mang đồ ăn bồi bổ cho Tô Lam mà quên mất chuyện quan trọng này.
“Không phải ở khách sạn có dịch vụ thanh toán riêng sao? Để anh gọi nhân viên phục vụ mang đến!”
“Anh đùa gì đấy? Đây là khách sạn của đoàn phim, cả đoàn phim bao gồm cả khách sạn đều biết em ở phòng này, bảo họ mang bao cao su đến đây, em phải giấu mặt đi đâu?” Tô Lam trừng mắt nhìn Quan Triều Viễn.
“Vậy thì nói là Mục Nhiễm Tranh cần!”
“Anh đúng là biết hố cháu trai lắm! Lê Hán Giang luôn theo dõi anh ta đó!”
“Vậy làm sao bây giờ?” Quan Triều Viễn nổi giận quát lên, cũng tại anh quên mất chuyện quan trọng này!
Vì hai người đã thống nhất không sinh con nên nhất định phải thực hiện các biện pháp tránh thai.
Chương 1884
Quan Triều Viễn vẫn luôn đeo bao khi làm, Tô Lam cũng không uống thuốc tránh thai bao giờ nên đương nhiên cũng không chuẩn bị.
Hai người anh nhìn em, em nhìn anh vài phút.
“Lam Lam, hôm nay không phải kỳ rụng trứng của em đấy chứ? Chắc sẽ không trùng hợp vậy đâu đúng không?”
“Em hết mấy ngày rồi, chắc cũng sắp đến kỳ rụng trứng.” Tô Lam suy nghĩ rồi đáp.
“Không phải xác suất mang thai trong kỳ rụng trứng mỗi tháng chỉ có hai mươi đến ba mươi phần trăm sao? Nếu vậy chúng ta cũng không dễ dính đâu, đúng không? Hơn nữa bây giờ em chỉ sắp đến kỳ rụng trứng thôi chứ vẫn chưa đến, vậy nên lại càng không thể dính!”
Những lý luận này của Quan Triều Viễn đã thuyết phục được Tô Lam.
“Không đeo cũng được, nhưng chỉ làm một lần thôi đấy, mai em còn phải quay phim!”
Quan Triều Viễn đồng ý rất nhanh, nhưng rồi vẫn làm hai lần, lâu lắm mới được làm không đeo bao, anh phải hưởng thụ chứ!
Điều khiến Tô Lam ngạc nhiên là lần đầu tiên tên này làm mà không tắt đèn!
Sau khi làm xong Quan Triều Viễn mới nói nhìn cô mặc đồ rằn ri rất kích thích! Tên háo sắc này!
Sáng hôm sau Tô Lam vẫn không thoát khỏi móng vuốt của tên này, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao đoàn phim lại được nghỉ nửa ngày.
Đến trưa Quan Triều Viễn rời đoàn phim, buổi chiều Tô Lam đến phim trường đúng giờ.
Vừa đến nơi đã gặp Mục Nhiễm Tranh, anh vừa nhìn thấy cô đã nở nụ cười xấu xa.
“Tôi còn tưởng chiều nay cô không đến được chứ?”
“Sao lại không đến được?”
“Trong lòng cô biết mà! Với thể lực của chú tôi, tối qua và sáng nay… He he, cô cực khổ rồi, để đoàn phim chúng ta được nghỉ nửa ngày đúng là một mình cô phải mệt.”
Mặt Tô Lam thoáng chốc đỏ bừng, đều tại tên kia! Giờ thì hay rồi, ngay cả cháu trai cũng lấy chuyện này ra giễu cợt cô!
“Anh biết là được rồi.”
“Tôi cực kỳ tò mò, mới hơn một tháng mà chú tôi đã không nhịn được rồi à? Hai người cũng được coi là vợ chồng già, lẽ nào vẫn có nhu cầu nhiều đến thế?” Mục Nhiễm Tranh tiếp tục giỡn.
Tô Lam nghiêm mặt quay đầu lại: “Đúng vậy, nhưng tôi thấy chú anh rất hạnh phúc, anh ấy muốn đến thì đến, nhưng người nào đó thì lại không được, chỉ có thể nhớ trong lòng, không được thấy cũng không được sờ!”
Mục Nhiễm Tranh nghẹn họng!
“Hành Động Đột Kích” vẫn đang trong quá trình quay với tốc độ rất chậm.
Tô Lam vẫn rất bận rộn, thậm chí còn không có thời gian gọi video cho người nhà.
Cũng may là Tam Tam liên tục gặp rắc rối khiến ngày nào Quan Triều Viễn cũng có việc để làm, nên có đôi khi anh cũng không nhớ vợ mình nhiều như vậy.
Những ngày này, các cảnh quay của Tô Lam đã bắt đầu đếm ngược, sau khi đóng phim liên tục cả ngày lẫn đêm, sức khỏe của cô đã suy giảm một cách trầm trọng, không thể chịu đựng được.
Có lẽ là thực sự mệt mỏi, cũng có thể là đã lâu rồi Tô Lam mới trải qua cường độ đóng phim lớn như vậy, nên mấy ngày nay cô đều cảm thấy uể oải.
Là trợ lý riêng của Tô Lam, Lục Uy Nhiên cũng chăm sóc cô rất chu đáo, nhưng mặc dù vậy thì tình trạng sức khỏe của Tô Lam vẫn ngày càng xấu đi.
Trong phòng khách sạn, Tô Lam dựa vào sô pha và nhắm mắt lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...