Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 1717
Quán cà phê Orlane.
Trong phòng VIP riêng nho nhỏ, Mục Nhiễm Tranh và Phương Đoá ngồi đối diện nhau, vì chuyện tối qua nên Mục Nhiễm Tranh vẫn thấy hơi lúng túng.
Nhưng Phương Đoá lại có vẻ ung dung không hề gì.
“Tối qua tôi đã suy nghĩ cả đêm, hai chúng ta đều không còn trẻ nữa.
Anh là đàn ông và đang ở độ tuổi có nhu cầu sinh lý rất mãnh liệt, tôi có thể hiểu điều này, vậy nên chúng ta đính hôn đi.
”
Hôm nay Mục Nhiễm Tranh vốn định giải thích cho Phương Đoá chuyện xảy ra hôm qua, nhưng anh không ngờ Phương Đoá dường như không hề quan tâm, còn đề nghị đính hôn với anh.
“Tôi và Lê Thấm Thấm…”
“Anh thật sự không cần nhắc lại nữa, tôi không để ý đâu.
Chúng ta chỉ là bạn trai bạn gái, cho dù anh với cô ta thật sự có gì đó thì tôi cũng không có quyền hỏi.
”
Mục Nhiễm Tranh ngẩng đầu nhìn Phương Đoá với vẻ không thể tin được.
Cô ta là bạn gái anh nhưng lại không để ý việc anh ở cùng người phụ nữ khác, không ngờ cô ta còn nói mình không có quyền hỏi.
Có thể nhiều người đàn ông sẽ cho rằng đây là một chuyện tốt, nhưng Mục Nhiễm Tranh lại cảm thấy rất khó chịu.
“Trong định nghĩa của tôi, mặc dù đính hôn là một nghi thức, nhưng theo ý nghĩa truyền thống thì sau khi đính hôn chúng ta đã là vợ chồng chưa cưới, đôi bên có một số ràng buộc với nhau.
”
Lúc này Mục Nhiễm Tranh mới hiểu ý Phương Đoá.
“Sau khi đính hôn, nếu anh muốn quan hệ với tôi thì tôi cũng có thể chấp nhận.
”
Phương Đoá nói rất thẳng thắn, dứt khoát, đây không phải lần đầu tiên Mục Nhiễm Tranh được thấy sự thẳng thắn vô tư của cô ta.
“Vậy anh có chấp nhận lời đề nghị đính hôn của tôi không?”
Mục Nhiễm Tranh cúi đầu trầm tư, chuyện này đáng ra nên là đàn ông nhắc trước, để một người phụ nữ đề nghị như vậy ít nhiều gì anh cũng vẫn thấy hơi xấu hổ.
Nếu bây giờ anh lại từ chối nữa…
“Cô có cần suy nghĩ lại không?” Mục Nhiễm Tranh hỏi.
“Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, mặc dù chúng ta ở bên nhau chưa lâu, nhưng tôi tin anh cũng hiểu tôi ở một mức độ nhất định.
Tôi sẽ không đưa ra quyết định khi chưa cân nhắc kỹ càng, vậy nên bây giờ chỉ chờ anh thôi.
”
Giọng điệu Phương Đoá vẫn rất kiên quyết.
“Được, tôi đồng ý.
” Mục Nhiễm Tranh còn có thể nói gì nữa, anh chỉ có thể đồng ý.
“Được rồi, tôi sẽ về nói chuyện với bố mẹ tôi, anh cũng nói chuyện với bố mẹ anh đi rồi chúng ta tổ chức lễ đính hôn.
”
Phương Đoá im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Nhiễm Tranh à, nếu đã quyết định đính hôn, bây giờ anh muốn quan hệ với tôi thì tôi cũng không có ý kiến.
”
“Phương Đoá, thật ra tôi… Cô thật sự nghĩ rằng tôi là người… Thôi bỏ đi.
”
Phương Đoá đưa tay nắm lấy tay Mục Nhiễm Tranh: “Chuyện quá khứ đều đã qua rồi, tôi không muốn nhắc lại nữa, anh cũng quên đi, tôi đã nói sẽ cho anh năm cơ hội.
”
Bàn tay Phương Đoá ấm áp, Mục Nhiễm Tranh nhìn cô ta rồi mỉm cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...