Thấy Tô Lam cứ cụp mí mắt, mặt không cảm xúc gì, đôi mày của Quan Triều Viễn cau lại, sau đó thất vọng xoay người rời đi.
Sau khi tiễn Quan Triều Viễn đi, mẹ Trần quay lại, nhìn Tô Lam vẫn lòng như tro tàn, bà ấy thở dài.
“Mợ chủ, mợ không thể xuống nước chút sao? Mợ thế này có thể giữ được người đàn ông thế nào chứ?”
Mẹ Trần lắc đầu rời đi, Tô Lam nhìn bóng lưng mẹ Trần rời đi, thầm nghĩ: Chẳng lẽ mình xuống nước thì có thể giữ được anh sao?
Nếu xuống nước có thể giữ được anh, có thể khiến anh thích mình, vậy cô thà xuống nước một nghìn lần, một vạn lần.
Chỉ sợ là cô có xuống nước cỡ nào thì anh vẫn chẳng đoái hoài gì đến cô.
Những ngày tiếp theo, quả nhiên Quan Triều Viễn không xuất hiện
nữa.
Cứ cách dăm ba bữa thì Sở Thanh Diên sẽ hầm canh mang đến, lần nào đến cũng hỏi sao mãi không thấy con rể Tô Lam luôn đánh trống lảng, không nói Quan Triều Viễn bận công việc thì nói anh đi công tác rồi.
May mà Sở Thanh Diên không gặng hỏi nữa, vì bà thấy Lâm Minh mua đủ thứ nguyên liệu nấu ăn và đồ bỏ đựng trong túi lớn túi nhỏ đem đến mấy lần.
Nếu con rể không quan tâm thì cũng không bảo trợ lý cứ vài ba ngày lại đem nhiều thử tới như vậy, hơn nữa có vài đồ bổ khá là đắt tiền.
Thực ra Tô Lam hiểu, Quan Triều Viễn hoàn toàn không để ý đến chút tiền này, đừng thấy con người anh mặt mày lạnh lùng, nhưng trái tim anh không hề lạnh, trước giờ anh không phải người hà khắc.
Hôm nay là thứ sáu, Tô Yên đến thăm Tô Lam, nói cho cô một tin.
“Chị, mấy bữa nay Trịnh Hạo đều cứ hỏi thăm em tình hình của chị” Tô Yên cắn táo nói.
Nghe thấy thế, Tô Lam cau mày: “Trịnh Hạo gì, giờ anh ta là thầy của em đấy có được không hả? Em nên gọi là thầy Trịnh hoặc là giáo sư Trịnh”
Nhưng Tô Yên lại cực kỳ cố chấp: “Gọi thầy nghiêm túc quá, anh ta cũng đâu có giá tới nỗi gọi là giáo sư? Em cảm thấy gọi Trịnh Hạo vẫn thoải mái hơn.”
Tô Lam lườm em gái, cô ấy thế này là không biết lớn nhỏ, sau đó cô tò mò hỏi: “Thầy Trịnh Hạo hỏi em làm gì?”
Mặc dù lần trước cô với Trịnh Hạo từng tiếp xúc vài lần, cũng là vì chuyện học đại học của Tổ Yên, nhưng mấy tháng nay họ cũng không liên lạc với nhau nữa.
“Có lẽ là biết chị sinh em bé nên tỏ ý muốn tặng quà mừng nhỉ?” Tô Yên đoán.
Nghe vậy, sắc mặt Tô Lam trầm xuống: “Em không nói với anh ta sao?”
“Nói rồi.” Thấy chị gái không vui, Tô Yên cũng nghiêm túc lại.
Nghe thấy thế, Tô Lam thầm nghĩ: Có lẽ Trịnh Hạo biết mình trải qua nỗi đau mất con nên lo lắng đến tình trạng của mình? Thực ra cô rất biết ơn sự quan tâm của Trịnh Hạo dành cho cô, chỉ là cô không thể quá thân thiết với anh ta.
Thứ nhất là không muốn khiến Quan Triều Viễn hiểu lầm, thứ hai là không muốn cho Trịnh Hạo bất cứ hi vọng nào, vì cô sẽ không yêu anh ta.
Chốc lát sau, Tô Lam nói với Tô Yên: “Lần sau anh ta còn hỏi em nữa thì em nói sức khỏe và cảm xúc của chị hồi phục rất tốt, hơn nữa tình cảm giữa chị và chồng chị cũng rất tốt.”
“Vâng, em sẽ nói vậy với anh ta.” Tô Yên không ngốc, tất nhiên cô ấy biết chị muốn vạch rõ giới hạn với Trịnh Hạo.
Sau đó Tô Yên lại kể với Tô Lam rất nhiều chuyện thú vị ở đại học Phương Nam, tất nhiên hơn một nửa chuyện thú vị đó liên quan đến Trịnh Hạo, dường như khi nhắc đến Trịnh Hạo, đôi mắt Tô Yên cũng sáng lên.
Tô Yên lờ mờ cảm nhận được em gái Tô Yên có vẻ rất có cảm tình với Trịnh Hạo, nhưng lúc này cô không có tâm trạng để lo những chuyện này, chỉ lắng nghe mà thôi, ngày nào cũng nghĩ đến tâm sự của mình và đứa con đã mất.
Thấy Tô Lam cứ cụp mí mắt, mặt không cảm xúc gì, đôi mày của Quan Triều Viễn cau lại, sau đó thất vọng xoay người rời đi.
Sau khi tiễn Quan Triều Viễn đi, mẹ Trần quay lại, nhìn Tô Lam vẫn lòng như tro tàn, bà ấy thở dài.
“Mợ chủ, mợ không thể xuống nước chút sao? Mợ thế này có thể giữ được người đàn ông thế nào chứ?”
Mẹ Trần lắc đầu rời đi, Tô Lam nhìn bóng lưng mẹ Trần rời đi, thầm nghĩ: Chẳng lẽ mình xuống nước thì có thể giữ được anh sao?
Nếu xuống nước có thể giữ được anh, có thể khiến anh thích mình, vậy cô thà xuống nước một nghìn lần, một vạn lần.
Chỉ sợ là cô có xuống nước cỡ nào thì anh vẫn chẳng đoái hoài gì đến cô.
Những ngày tiếp theo, quả nhiên Quan Triều Viễn không xuất hiện
nữa.
Cứ cách dăm ba bữa thì Sở Thanh Diên sẽ hầm canh mang đến, lần nào đến cũng hỏi sao mãi không thấy con rể Tô Lam luôn đánh trống lảng, không nói Quan Triều Viễn bận công việc thì nói anh đi công tác rồi.
May mà Sở Thanh Diên không gặng hỏi nữa, vì bà thấy Lâm Minh mua đủ thứ nguyên liệu nấu ăn và đồ bỏ đựng trong túi lớn túi nhỏ đem đến mấy lần.
Nếu con rể không quan tâm thì cũng không bảo trợ lý cứ vài ba ngày lại đem nhiều thử tới như vậy, hơn nữa có vài đồ bổ khá là đắt tiền.
Thực ra Tô Lam hiểu, Quan Triều Viễn hoàn toàn không để ý đến chút tiền này, đừng thấy con người anh mặt mày lạnh lùng, nhưng trái tim anh không hề lạnh, trước giờ anh không phải người hà khắc.
Hôm nay là thứ sáu, Tô Yên đến thăm Tô Lam, nói cho cô một tin.
“Chị, mấy bữa nay Trịnh Hạo đều cứ hỏi thăm em tình hình của chị” Tô Yên cắn táo nói.
Nghe thấy thế, Tô Lam cau mày: “Trịnh Hạo gì, giờ anh ta là thầy của em đấy có được không hả? Em nên gọi là thầy Trịnh hoặc là giáo sư Trịnh”
Nhưng Tô Yên lại cực kỳ cố chấp: “Gọi thầy nghiêm túc quá, anh ta cũng đâu có giá tới nỗi gọi là giáo sư? Em cảm thấy gọi Trịnh Hạo vẫn thoải mái hơn.”
Tô Lam lườm em gái, cô ấy thế này là không biết lớn nhỏ, sau đó cô tò mò hỏi: “Thầy Trịnh Hạo hỏi em làm gì?”
Mặc dù lần trước cô với Trịnh Hạo từng tiếp xúc vài lần, cũng là vì chuyện học đại học của Tổ Yên, nhưng mấy tháng nay họ cũng không liên lạc với nhau nữa.
“Có lẽ là biết chị sinh em bé nên tỏ ý muốn tặng quà mừng nhỉ?” Tô Yên đoán.
Nghe vậy, sắc mặt Tô Lam trầm xuống: “Em không nói với anh ta sao?”
“Nói rồi.” Thấy chị gái không vui, Tô Yên cũng nghiêm túc lại.
Nghe thấy thế, Tô Lam thầm nghĩ: Có lẽ Trịnh Hạo biết mình trải qua nỗi đau mất con nên lo lắng đến tình trạng của mình? Thực ra cô rất biết ơn sự quan tâm của Trịnh Hạo dành cho cô, chỉ là cô không thể quá thân thiết với anh ta.
Thứ nhất là không muốn khiến Quan Triều Viễn hiểu lầm, thứ hai là không muốn cho Trịnh Hạo bất cứ hi vọng nào, vì cô sẽ không yêu anh ta.
Chốc lát sau, Tô Lam nói với Tô Yên: “Lần sau anh ta còn hỏi em nữa thì em nói sức khỏe và cảm xúc của chị hồi phục rất tốt, hơn nữa tình cảm giữa chị và chồng chị cũng rất tốt.”
“Vâng, em sẽ nói vậy với anh ta.” Tô Yên không ngốc, tất nhiên cô ấy biết chị muốn vạch rõ giới hạn với Trịnh Hạo.
Sau đó Tô Yên lại kể với Tô Lam rất nhiều chuyện thú vị ở đại học Phương Nam, tất nhiên hơn một nửa chuyện thú vị đó liên quan đến Trịnh Hạo, dường như khi nhắc đến Trịnh Hạo, đôi mắt Tô Yên cũng sáng lên.
Tô Yên lờ mờ cảm nhận được em gái Tô Yên có vẻ rất có cảm tình với Trịnh Hạo, nhưng lúc này cô không có tâm trạng để lo những chuyện này, chỉ lắng nghe mà thôi, ngày nào cũng nghĩ đến tâm sự của mình và đứa con đã mất..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...