Hai mươi phút sau, taxi dừng ở cổng khu chung cư.
Quan Triều Viễn trả tiền xong thì xuống xe, mở cửa xe cho Tô Lam.
Cô phát hiện bây giờ cô không thể nhìn thẳng vào mắt anh, cô vội cúi đầu đi ra.
Sau đó anh đi phía trước, cô theo sau.
Hôm nay anh cố ý đi rất chậm nhưng như vậy Tô Lam cũng không theo kịp, dù sao thì cô mới sinh con xong nên rất yếu, đi một lúc đã khom người xuống thở hổn hển.
Tô Lam dựa vào một thân cây, nhíu mày nhìn Quan Triều Viễn đang đi phía trước, cô muốn gọi anh lại, há miệng nhưng cuối cùng vẫn không thể thốt ra được.
Lúc này Quan Triều Viễn như ý thức được gì đó, anh bỗng dừng lại, xoay người thì thấy anh đã cách Tô Lam mấy chục mét rồi.
Thấy bộ dạng có dựa vào thân cây, anh cau mày rồi nhanh chóng quay lại.
Lúc anh đi tới trước mặt cô, Tô Lam thấy đôi mày anh nhíu chặt.
Lúc cô đang nghĩ có thể anh sẽ trách mình thì không ngờ anh đi tới khom người xuống, bề ngang cô lên.
Tô Lam không kịp suy nghĩ gì, cảm thấy cơ thể mình bị nhấc bổng lên, vốn dĩ cô hơi choáng váng, giờ lại càng thêm chóng mặt, thế nên bất giác giơ tay ôm lấy cổ Quan Triều Viễn, sợ mình sẽ rơi ra khỏi vòng tay anh.
Ngay sau đó, anh bế cô đi về phía tòa nhà số một của họ.
Đến khi Tô Lam hoàn hồn lại thì anh đã bế cô vào trong hành lang, cái ôm của anh vẫn ấm áp như vậy, cánh tay vẫn mạnh mẽ đến thế.
Lúc này, cô có một mơ ước xa vời: hi vọng anh có thể cứ bế cô thế này mà đi tiếp, đi đến mãi mãi!
Nhưng rõ ràng đây là mơ ước xa vời, hơn nữa còn là mơ ước không thể thực hiện được.
Tô Lam chỉ có thể nhớ kỹ giây phút này, chỉ có thể trải qua khoảnh khắc này, có lẽ nó vẫn sẽ là một ký ức đẹp đẽ trong tương lai.
Lúc đi đến cửa thang máy, ánh mắt hai người chạm nhau, Tô Lam rất ăn ý mà bấm nút thang máy ở phía sau.
Sau khi thang máy đến, anh bể cô đi vào, cô lại ẩn số tầng hai người ở.
Cả quá trình hai người không nói một câu nào, chỉ có vài ánh mắt đã đủ để phối hợp với nhau đi đến trước cửa.
Vẫn là Tô Lam ấn chuông cửa, mẹ Trần ở bên trong lập tức ra mở cửa.
Thấy Quan Triều Viễn bể Tô Lam, mẹ Trần sửng sốt mất một lúc rồi mới né sang một bên để họ vào.
“Cậu chủ, mợ chủ, cậu mợ về rồi à” Mẹ Trần vui vẻ chào.
Quan Triều Viễn và Tô Lam đều không lên tiếng, Quan Triều Viễn Đế Tô Lam đi vào, sau đó xoay người đi thẳng về phòng ngủ.
Nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, lúc này đôi mắt anh sâu thẳm, dường như anh muốn nói gì đó với cô.
Tô Lam vẫn đang chờ đợi, đợi anh nói ra hai chữ đó, nhưng không ngờ anh mãi không mở miệng.
Cho đến khi mẹ Trần đeo tạp dề xuất hiện ở cửa phòng ngủ, cười nói: “Cậu chủ mợ chủ, cơm trưa xong rồi, có muốn dọn luôn không?”
“Cháu có việc, không ăn cơm ở nhà” Quan Triều Viễn lập tức cài cúc áo khoác của mình.
Nghe thế, Tô Lam ít nhiều cũng có chút thất vọng, anh lại sắp đi rồi, cô cụp mí mắt xuống.
Mẹ Trần thấy thế thì vội nói: “Vậy bữa tối cậu có về ăn không?”
Lúc này, tại Tô Lam lại vểnh lên mong chờ câu trả lời của anh.
“Gần đây cháu bận lắm, không về đâu, dì chăm sóc cho cô ấy.
Lâm Minh sẽ mua nguyên liệu rồi đúng giờ mang về cho mọi người, có việc quan trọng thì gọi cho cháu.” Dặn dò xong, ánh mắt Quan Triều Viễn mới rơi trên người Tô Lam.
Nghe những câu này, trái tim Tô Lam xót xa.
Anh có ý gì? Vạch rõ giới hạn với cô sao? Hay là vì chủ nghĩa nhân đạo nên giờ không thích hợp để nói ly hôn với cô? Anh đang muốn đợi mình khỏe lại rồi mới vứt bỏ mình? Đột nhiên Tô Lam cười khổ trong lòng, đừng nói nữa, cách làm của Quan Triều Viễn đã nghĩ cho cô lắm rồi, có phải có nên cảm ơn lòng tốt của anh không?
Hai mươi phút sau, taxi dừng ở cổng khu chung cư.
Quan Triều Viễn trả tiền xong thì xuống xe, mở cửa xe cho Tô Lam.
Cô phát hiện bây giờ cô không thể nhìn thẳng vào mắt anh, cô vội cúi đầu đi ra.
Sau đó anh đi phía trước, cô theo sau.
Hôm nay anh cố ý đi rất chậm nhưng như vậy Tô Lam cũng không theo kịp, dù sao thì cô mới sinh con xong nên rất yếu, đi một lúc đã khom người xuống thở hổn hển.
Tô Lam dựa vào một thân cây, nhíu mày nhìn Quan Triều Viễn đang đi phía trước, cô muốn gọi anh lại, há miệng nhưng cuối cùng vẫn không thể thốt ra được.
Lúc này Quan Triều Viễn như ý thức được gì đó, anh bỗng dừng lại, xoay người thì thấy anh đã cách Tô Lam mấy chục mét rồi.
Thấy bộ dạng có dựa vào thân cây, anh cau mày rồi nhanh chóng quay lại.
Lúc anh đi tới trước mặt cô, Tô Lam thấy đôi mày anh nhíu chặt.
Lúc cô đang nghĩ có thể anh sẽ trách mình thì không ngờ anh đi tới khom người xuống, bề ngang cô lên.
Tô Lam không kịp suy nghĩ gì, cảm thấy cơ thể mình bị nhấc bổng lên, vốn dĩ cô hơi choáng váng, giờ lại càng thêm chóng mặt, thế nên bất giác giơ tay ôm lấy cổ Quan Triều Viễn, sợ mình sẽ rơi ra khỏi vòng tay anh.
Ngay sau đó, anh bế cô đi về phía tòa nhà số một của họ.
Đến khi Tô Lam hoàn hồn lại thì anh đã bế cô vào trong hành lang, cái ôm của anh vẫn ấm áp như vậy, cánh tay vẫn mạnh mẽ đến thế.
Lúc này, cô có một mơ ước xa vời: hi vọng anh có thể cứ bế cô thế này mà đi tiếp, đi đến mãi mãi!
Nhưng rõ ràng đây là mơ ước xa vời, hơn nữa còn là mơ ước không thể thực hiện được.
Tô Lam chỉ có thể nhớ kỹ giây phút này, chỉ có thể trải qua khoảnh khắc này, có lẽ nó vẫn sẽ là một ký ức đẹp đẽ trong tương lai.
Lúc đi đến cửa thang máy, ánh mắt hai người chạm nhau, Tô Lam rất ăn ý mà bấm nút thang máy ở phía sau.
Sau khi thang máy đến, anh bể cô đi vào, cô lại ẩn số tầng hai người ở.
Cả quá trình hai người không nói một câu nào, chỉ có vài ánh mắt đã đủ để phối hợp với nhau đi đến trước cửa.
Vẫn là Tô Lam ấn chuông cửa, mẹ Trần ở bên trong lập tức ra mở cửa.
Thấy Quan Triều Viễn bể Tô Lam, mẹ Trần sửng sốt mất một lúc rồi mới né sang một bên để họ vào.
“Cậu chủ, mợ chủ, cậu mợ về rồi à” Mẹ Trần vui vẻ chào.
Quan Triều Viễn và Tô Lam đều không lên tiếng, Quan Triều Viễn Đế Tô Lam đi vào, sau đó xoay người đi thẳng về phòng ngủ.
Nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, lúc này đôi mắt anh sâu thẳm, dường như anh muốn nói gì đó với cô.
Tô Lam vẫn đang chờ đợi, đợi anh nói ra hai chữ đó, nhưng không ngờ anh mãi không mở miệng.
Cho đến khi mẹ Trần đeo tạp dề xuất hiện ở cửa phòng ngủ, cười nói: “Cậu chủ mợ chủ, cơm trưa xong rồi, có muốn dọn luôn không?”
“Cháu có việc, không ăn cơm ở nhà” Quan Triều Viễn lập tức cài cúc áo khoác của mình.
Nghe thế, Tô Lam ít nhiều cũng có chút thất vọng, anh lại sắp đi rồi, cô cụp mí mắt xuống.
Mẹ Trần thấy thế thì vội nói: “Vậy bữa tối cậu có về ăn không?”
Lúc này, tại Tô Lam lại vểnh lên mong chờ câu trả lời của anh.
“Gần đây cháu bận lắm, không về đâu, dì chăm sóc cho cô ấy.
Lâm Minh sẽ mua nguyên liệu rồi đúng giờ mang về cho mọi người, có việc quan trọng thì gọi cho cháu.” Dặn dò xong, ánh mắt Quan Triều Viễn mới rơi trên người Tô Lam.
Nghe những câu này, trái tim Tô Lam xót xa.
Anh có ý gì? Vạch rõ giới hạn với cô sao? Hay là vì chủ nghĩa nhân đạo nên giờ không thích hợp để nói ly hôn với cô? Anh đang muốn đợi mình khỏe lại rồi mới vứt bỏ mình? Đột nhiên Tô Lam cười khổ trong lòng, đừng nói nữa, cách làm của Quan Triều Viễn đã nghĩ cho cô lắm rồi, có phải có nên cảm ơn lòng tốt của anh không?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...