Chương 1447
Vương Vãn Hương hào hứng lên tiếng, bây giờ Tô Lam đang là vợ của Quan Triều Viễn, kiểu gì tám thẻ này chẳng có vài triệu, thậm chí là vài chục triệu chứ.
Có số tiền đó rồi thì sau khi trả tiền nợ ngân hàng còn có thể mở lại một nhà máy nữa.
Vương Vãn Hương vui vẻ, cảm giác như mình vừa trở lại làm bà chủ tiếp vậy.
“Trong thẻ này không nhiều tiền đâu, chỉ khoảng trăm nghìn thôi.”
Tô Lam bình tĩnh trả lời.
Cô cũng đã thảo luận với Quan Triều Viễn xem nên cho nhà họ Quan bao nhiêu tiền.
Cô không muốn trở thành cái ngân hàng của nhà họ Tô cũng không muốn họ giẫm vào vết xe đổ trước kia.
Không phải là cô tiếc tiền nên không nỡ cho họ nhiều, mà là vì cô hiểu rất rõ Tô Khôn và Vương Vãn Hương.
Huống chi, sau này cô cũng không muốn qua lại gì với nhà họ Tô nữa.
Dù sao thì những ám ảnh hồi nhỏ ở nơi này và cái chết của Tô Kiêm Mặc vẫn còn đó.
Vậy nên cô mới chọn con số một trăm nghìn.
“Cô nói gì cơ? Bao nhiêu tiền?” Vương Vãn Hương còn tưởng rằng mình vừa nghe nhầm.
Mà ngay cả Tô Khôn cũng nhìn về phía Tô Lam với ánh mắt không thể tin nổi.
“Một trăm nghìn thôi, chỉ có một trăm nghìn đừng nghĩ đến việc mở lại công ty nữa.”
“Một trăm nghìn?” Vương Vãn Hương nhìn tấm thẻ trong tay sau đó ném thẳng lên bàn trà: “Cô đang bố thí tiền cho ăn mày à?”
“Ha ha, có nhà nào ra tay xa xỉ thế, cho ăn mày hẳn một trăm nghìn cơ à?”
“Tô Lam, Quan Triều Viễn giàu như thế mà cô chỉ cho chúng tôi có một trăm nghìn? Cô đang cười nhạo chúng tôi à? Nếu không thì cô ki bo quá rồi đấy.”
Vương Vãn Hương ngồi xuống cạnh Tô Khôn.
“Tô Lam, rốt cuộc thì mày muốn gì?” Tô Khôn nổi giận quát lớn.
“Một trăm nghìn thì sao? Có rất nhiều người vất vả làm việc cả năm trời thì cũng không thể kiếm nổi một trăm nghìn đâu.
Hai người chẳng cần làm gì cũng kiếm được một trăm nghìn rồi đấy, đáng ra phải thấy mình may mắn mới phải.”
“May mắn? Ừ, chúng tôi may mắn quá!” Vương Vãn Hương lạnh lùng nhìn liếc qua Tô Lam.
“Tôi biết là ngân hàng sắp thu hồi căn nhà này rồi, một trăm nghìn này đủ cho hai người đến một chỗ tử tế rồi thuê căn nhà hai phòng, sống trong khoảng thời gian ngắn rồi.
Trong khoảng thời gian đó hai người có thể ra ngoài tìm việc làm.
Đừng có nghĩ đến việc không làm mà đòi có ăn, trên đời này không có chuyện ngồi mát ăn bát vàng đâu.”
Từ đầu đến cuối, giọng điệu của Tô Lam vẫn rất bình tĩnh.
“Ông nó, ông nghe xem con gái ruột ông đang nói gì kìa.
Nhà nó giàu như vậy mà lại chỉ cho chúng ta có một trăm nghìn, còn bảo chúng ta ra ngoài thuê nhà, bảo tôi phải đi tìm việc.
Ôi chao, nực cười chết mất!”
“Đúng là nhà tôi rất giàu, với cả tôi cũng có thể khuyến mãi cho hai người một tin, chồng tôi đã sang tên tài sản của anh ấy cho tôi rồi.
Bây giờ hai người không tưởng tượng nổi được tài khoản của tôi có bao nhiêu con số đâu.
Nhưng xin lỗi nhé, số tiền đó không rụng từ trên cây xuống, mà là chồng tôi đã đánh đổi tâm huyết, tài trí của anh ấy mới có được.
Không liên quan gì đến hai người cả.”
Tô Lam đã đoán trước được cảnh này, nên cô cũng không nổi giận hay chán nản gì, mà chỉ kiên nhẫn nói lý.
Chương 1448
“Bố, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy rồi mà bố vẫn chưa rút ra được bài họ à? Sao lại phải làm thế này chứ? Cũng vì bố vô dụng, từ nhỏ đến giờ chỉ biết ăn và nằm, tiêu tiền như nước, vứt hết cả tay nghề gia truyền của nhà mình sang một bên.
Chẳng lẽ bố định làm sâu mọt cả đời, cứ thế mà dựa vào người khác mãi à?”
“Đồ bất hiếu! Mày lại dám dạy đời tao à? Lại còn dám nói tao là đồ sâu mọt, chỉ biết ăn nằm, tiêu tiền như nước?”
Tô Khôn nghe thấy Tô Lam nói như vậy thì giận đến mức đỏ bừng mặt lên.
“Chẳng lẽ con nói sai? Bố có hiểu gì về kinh doanh đâu, lại còn mở rộng công ty như vậy, cuối cùng bây giờ vừa thua cái là đã ngã khuỵu xuống luôn rồi! Tất cả đều là do bố mà ra, bởi vì bố tham lam, vì bố vô dụng!”
“Im ngay! Mày lại còn dám nói mấy lời láo toét như vậy! Mày cút ngay đi cho tao! Tao không có đứa con gái nào như thế này cả!”
“Bố, bố có biết khuyết điểm lớn nhất của bố là gì không? Khuyết điểm lớn nhất của bố: rõ ràng chỉ là một người đàn ông vô dụng, nhưng lúc nào cũng sĩ diện, cũng ra vẻ khí phách, muốn có danh dự, đã thế lại còn liều lĩnh, tự cao tự đại.
Chính những khuyết điểm đó của bố đã hại chết mẹ con đấy! Đã hại nhà họ Tôn phá sản! Chẳng lẽ bố còn không biết à?”
Tô Lam cũng hét lớn với Tô Khôn, cô thật sự hi vọng rằng mình có thể quát cho Tô Khôn tỉnh ra.
“Mày cút đi cho tao! Cút ngay đi!”
Làm gì có chuyện Tô Khôn lại chấp nhận để người khác nói mình như vậy, đã vậy, đây còn là con gái ông ta nữa.
“Bố, bố tỉnh táo lại đi, từ trước đến giờ bố chưa bao giờ thử nhìn lại xem mình là ai.
Bây giờ bố có còn trẻ nữa đâu, đừng có ngây thơ như trẻ con nữa.”
Tô Khôn bị Tô Lam chọc tức đến mức không nói ra hơi, chỉ có thể ngồi ở ghế sofa, há miệng thở dốc.
“Ở đâu ra chuyện con gái đứng ra dạy dỗ bố ruột mình chứ? Bọn tôi ăn muối nhiều hơn cô ăn cơm đấy, vậy mà cô lại dám đứng đây mà dạy đời bố cô!”
Vương Vãn Hương cười khẩy: “Được lắm, Mợ Quan, cô bảo tôi và bố cô ra ngoài đi tìm việc làm vậy thì tôi cũng muốn hỏi cô.
Cô cảm thấy những người như chúng tôi có thể ra ngoài làm gì đây?”
“Hai người cũng không còn trẻ nữa rồi, không có bằng cấp, không có kinh nghiệm.
Sức khỏe bố tôi không tốt, nhưng vẫn có thể xin làm bảo vệ hoặc đi phát báo, thư tín gì đó được.
Còn bà, bà đi làm công nhân vệ sinh môi trường được đấy.”
“Ha ha ha ha!” Vương Vãn Hương che miệng cười phá lên: “Ông nó ơi, ông nghe thấy chưa? Con gái ruột của ông bảo ông đi làm bảo vệ, bảo tôi đi quét rác kìa! Đây là những lời mà con gái ruột ông vừa nói đấy, cười chết mất!”
“Nếu như hai người nghe tôi thì ít ra cũng có thể sống qua được khoảng thời gian này.”
Tô Lam chợt nhận ra, dù vừa trải qua chuyện lớn như vậy, nhưng hai người này vẫn u mê, không chịu tỉnh táo lại.
“Gia đình chúng tôi định sống qua thời gian này thế nào thì cũng không phiền cô phải quan tâm đến.
Mợ Quan, dù thế nào thì bố cô cũng là bố ruột cô đấy, mặc dù tôi là mẹ kế nhưng tôi cũng đã nuôi cô bao nhiêu năm trời rồi.
Cô muốn cắt đứt quan hệ với chúng tôi thì cũng được.
Đưa tiền đây!”
Vương Vãn Hương xòe tay ra, vênh váo nhìn Tô Lam.
“Bà còn mặt dày đòi tiền tôi?” Tô Lam cảm thấy rất nực cười.
“Tất nhiên rồi, bố cô sinh ra cô, cô có nghĩa vụ phải phụng dưỡng ông ấy.
Dù bố cô chỉ sống đến năm tám mươi tuổi thôi thì cũng còn hai mươi năm nữa, mỗi năm tốn khoảng hai triệu gì đó, tính tổng lại là bốn triệu.
Từ nhỏ đến lớn, cô và em trai cô sống trong cái nhà này, rồi còn bệnh tật ốm đau, cộng lại cũng phải thêm một triệu nữa, tổng cộng là năm triệu.”
Chương 1449
Vương Vãn Hương xòe năm đầu ngón tay ra với Tô Lam.
“Tôi thấy bà đang mơ tưởng hão huyền rồi đấy.”
Tô Lam thấy hai người cố chấp, u mê như vậy thì cũng chẳng muốn tốn nước bọt nữa.
Cô đứng dậy.
“Những gì cần nói thì tôi cũng đã nói hết rồi, còn có nghe hay không thì là việc của hai người.
Còn về chuyện tiền mà hai người đòi tôi ấy à, xin lỗi nhé, tôi còn chưa tính sổ với hai người chuyện cái chết của mẹ tôi và Kiêm Mặc đâu.”
Nói xong, Tô Lam chuẩn bị đi ra ngoài.
“Không trả tiền thì đừng mơ rời khỏi đây!”
Vương Vãn Hương hung dữ nhìn cô, sau đó cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn.
Vương Vãn Hương giơ con dao gọt hoa quả và vung về phía Tô Lam.
Vệ sĩ lập tức bước tới, giơ chân lên và đạp bà ta ngã xuống.
“Chao ôi… các người còn đánh người cơ à!”
Tô Lam quay người lại nhìn bà ta, cô đã hoàn toàn tuyệt vọng.
“Vốn dĩ tôi còn định xem biểu hiện của các người.
Nếu như biểu hiện của các người tốt thì tôi đến phụng dưỡng các người cũng không thành vấn đề, nhưng xem ra không cần rồi, bởi vì các người hoàn toàn không cần.”
Tô Lam đã quá thất vọng với hai người này, cô không muốn tiếp tục dây dưa nữa.
Vương Vãn Hương nhặt con dao gọt hoa quả trên mặt đất lên, cứa một nhát vào cổ tay của mình.
“Tô Lam giết người! Mau đến đây mà xem, Tô Lam giết người! Nếu hôm nay cô không để lại tiền thì tôi sẽ kiện cô tội giết người!”
Suy cho cùng thì Vương Vãn Hương không có lá gan lớn như vậy, vết thương trên tay bà ta rất nhẹ, chỉ hơi chảy ít máu chứ không hề tổn thương đến mạch máu.
“Vậy bà cứ kiện tôi đi, chúng ta đi thôi.” Tô Lam xoay người rời đi.
Một vệ sĩ nhìn người phụ nữ nực cười này và chỉ vào một chiếc cúc áo trên ngực mình.
“Đây là máy quay mini tiện lợi, nếu bà muốn kiện thì cứ kiện đi.”
Gương mặt của Vương Vãn Hương lập tức xám xịt lại.
“Đứng lại cho tôi!” Tô Khôn đột nhiên gào lên.
Tô Lam dừng bước nhưng không quay người lại.
“Cô là một đứa con gái bất hiếu, cô luôn trách móc lỗi của bố mình nhưng còn cô thì sao? Gia đình xảy ra chuyện lớn như vậy, lẽ ra cô có thể giúp đỡ nhưng cô lại khoanh tay đứng nhìn.
Đối với các người thì số tiền phạt năm triệu chỉ là một con số nhỏ, nhưng cô lại không bỏ ra một đồng nào, bây giờ còn dùng một trăm nghìn để làm nhục tôi.
Đây là điều mà một cô con gái nên làm ư?”
Tô Khôn chỉ vào Tô Lam và mắng chửi!
Tô Lam xoay người lại, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, “Làm sao bố biết con vẫn luôn khoanh tay đứng nhìn? Nếu như chồng con không đồng ý với điều kiện của Lục Sơn thì sao ông ta có thể nói tốt cho mọi người trước tòa chứ?”
Tô Khôn chợt sửng sốt, chẳng trách Lục Sơn lại đột nhiên tốt bụng như vậy.
Chương 1450
“Nếu không có Lục Sơn nói tốt cho mọi người thì bố cho rằng mức phạt của mình chỉ nhẹ như vậy thôi sao? Về phần khoản tiền phạt năm triệu, chồng con chuẩn bị nộp giúp mọi người nhưng lại chậm một bước.”
Tô Lam hơi ngừng rồi lại nói tiếp: “Trước đây có người uống rượu suýt chết được đưa đến bệnh viện, không phải là do con cố ý sắp xếp mà là con đã biết chuyện này, muốn thông qua chuyện này để mọi người chỉnh đốn lại nhà máy, nhưng cuối cùng mọi người lại vu oan ngược cho con.”
Tô Khôn hoàn toàn ngây người.
“Bố, trong lòng bố, từ trước tới nay đứa con gái này luôn vô dụng.
Nhưng bố có từng nghĩ rằng mọi người có chỗ nào tốt với con hay không? Còn chẳng phải là ở đây khóc trời khóc đất đòi tiền con sao?”
Sau khi nói những lời này, Tô Lam không quay đầu lại nữa.
Tô Khôn đứng đó như người mất hồn, cẩn thận nhớ lại lời nói của Tô Lam.
Vương Vãn Hương bò dậy khỏi mặt đất, “Ông nó à, nó có cầm tấm thẻ ngân hàng kia đi không?”
Bà ta vừa hỏi vừa tìm kiếm khắp nơi, khi thấy một tấm thẻ ngân hàng thì vội vàng cầm trong tay.
“Cảm ơn trời đất, vẫn còn một trăm nghìn! Nếu không thì chúng ta thật sự phải cạp đất rồi!”
“Ngày mai chúng ta sẽ chuyển nhà, sau đó tôi và bà cùng đi tìm việc làm.”
Tô Khôn nói với giọng nhẹ bẫng.
“Ông nó nói cái gì vậy?”
“Tôi nói rằng ngày mai sẽ chuyển nhà, sau đó đi tìm việc làm!” Tô Khôn hướng lên trần nhà và gầm một tiếng, sau đó vội vàng lên lầu.
Vương Vãn Hương ngây ngốc nhìn Tô Khôn, bà ta cảm thấy khó hiểu.
Sau khi hoàn thành việc cuối cùng này, Tô Lam bắt đầu công việc của mình.
Về việc “Trinh Hậu truyện” đã lên sóng và “Ma Tước niết bàn” được công chiếu, hầu như cô đều tham gia tất cả công tác quảng bá.
Cuối cùng “Trinh Hậu truyện” cũng chính thức bắt đầu lên sóng trong sự mong đợi của mọi người, bất kể là cách dàn dựng bối cảnh hay hóa trang của diễn viên cũng đều rất giống so với nguyên tác.
Tập đầu tiên vừa phát sóng đã nhận được rất nhiều lời khen ngợi.
Tuy rằng các diễn viên đều là tiểu hoa lạ mặt, nhưng diễn xuất đều rất tốt.
“Còn hơn phiên bản kia của Tô Nhược Vân không biết bao nhiêu lần!”
“Đây mới thực sự là “Trinh Hậu truyện”!”
“Nhóm fan nguyên tác rất thích điều này!”
Trên mạng nhận được rất nhiều lời khen ngợi, cũng giúp rating của bộ phim truyền hình này liên tục tăng cao.
Quan trọng hơn là dường như mọi người cũng chú ý đến những tiểu hoa hầu như không có tên tuổi kia.
Ngay cả chính họ cũng không thể tin rằng lượng fan của mình lại tăng nhanh đến vậy.
Chẳng mấy chốc các tiểu hoa đã liên tục nhận được lời mời.
Vào ngày đầu công chiếu, “Ma Tước niết bàn” đã lập kỷ lục hai trăm triệu cho phòng vé.
Bộ phim này còn chưa công chiếu mà đã giúp Tô Lam giành được cúp Ảnh hậu, sự kỳ vọng của mọi người đương nhiên rất cao, khi vào rạp chiếu phim để xem, quả nhiên bộ phim không khiến mọi người thất vọng.
Trong rạp chiếu phim, hai bóng người màu đen đứng trong đám đông.
Chương 1451
Người thấp hơn thỉnh thoảng nhìn ngó xung quanh, còn người cao hơn thì đang chuyên tâm xếp hàng mua vé.
Sau khi lấy được vé, cả hai vội vã vào phòng chiếu phim.
Hàng ghế cuối cùng chỉ có hai người họ.
Bộ phim bắt đầu, ánh đèn trở nên tối hơn.
Cuối cùng Tô Lam cũng cởi mũ và khẩu trang xuống, “Em sắp bị ngạt chết rồi.”
Quan Triều Viễn cũng cởi mũ và khẩu trang của mình xuống.
“Anh đã nói là bao cả rạp rồi mà em không nghe!” Quan Triều Viễn nhíu mày, trông anh rất không vui.
“Nếu bao cả rạp thì sẽ không có không khí xem phim chiếu rạp nữa, em phải biết đánh giá của mọi người về mình.”
Tô Lam hạ giọng và lấy bắp rang bơ mà cô đã chuẩn bị từ trước ra.
“Nào nào, chúng ta xem phim thôi.”
Tô Lam vừa nói vừa nhét bỏng ngô vào miệng, sau đó lại bốc hai hạt bỏ vào miệng Quan Triều Viễn.
Họ bắt đầu nghiêm túc xem phim.
Bộ phim này rất chân thực, diễn tả lại cuộc sống của vận động viên thể dục cổ vũ.
“Hồi nhỏ em cũng tập luyện như vậy sao?”
“Tất nhiên rồi! Ba tiết đầu đều là vừa khóc lóc vừa vào lớp học, giáo viên hồi đó của bọn em rất nghiêm khắc, chỉ cho phép bọn em khóc ba tiết, nếu tiết thứ tư còn khóc thì cô sẽ không khách sáo nữa.”
“Biện pháp không khách sáo là gì?”
“Đánh đó! Cô giáo có thước dạy học, lòng bàn tay, cánh tay, mu bàn tay, eo, mông, đùi, bắp chân, em đều bị đánh cả rồi.”
“Cô giáo thật biến thái!” Quan Triều Viễn không nhìn được mà mắng một câu, sau đó duỗi cánh tay ra ôm Tô Lam vào lồng ngực, anh cảm thấy rất đau lòng.
“Bây giờ nghĩ lại thì quả thật rất biến thái, nhưng bọn em đều chưa từng nghĩ như vậy, ngày nào cũng chỉ nghĩ tập luyện thế nào để không bị đánh.”
Nhớ lại chuyện khi còn nhỏ, Tô Lam nở nụ cười.
“Em thích thể dục cổ vũ lắm à?”
“Lúc đó em cũng không thích lắm, vì mẹ em thích nên bà ấy muốn cho em đi học.
Cô giáo nói em rất có năng khiếu, có lẽ là do di truyền.
Chỉ có lúc ở trên sân khấu thể dục cổ vũ thì em mới nhận được tiếng vỗ tay và nhận được sự tự tin, cho nên em cũng càng ngày càng thích.”
Tô Lam mím môi cười, “Ước mơ lớn nhất của em lúc đó chính là được đến Mỹ tham gia đấu giải…”
“Nhưng tiếc là chân em lại bị thương trong quá trình tập luyện, bác sĩ nói rằng em không bao giờ có thể múa như trước nữa…”
Tô Lam khịt mũi, “Quay bộ phim này cũng có thể coi là hoàn thành một mơ ước của em.”
“Em còn mơ ước nào chưa thực hiện được không?”
Tô Lam quay đầu nhìn Quan Triều Viễn và cười khẽ, “Sao vậy, anh muốn giúp em thực hiện mơ ước à?”
“Ừm, chỉ cần em nói ra.”
“Được, nhưng hình như chỉ có anh mới có thể biến mơ ước của em thành hiện thực.”
Tô Lam dựa vào vai Quan Triều Viễn.
Chương 1452
“Là gì vậy?” Khi nghe cô nói chỉ có mình mới có thể thực hiện, Quan Triều Viễn càng thêm phấn khích.
Tô Lam ghé sát vào tai Quan Triều Viễn, “Ở bên anh cả đời.”
Nụ cười dần xuất hiện trên gương mặt anh.
Quan Triều Viễn hôn lên môi Tô Lam.
“Anh làm gì vậy? Đây là rạp chiếu phim đấy!” Tô Lam vội vàng đẩy Quan Triều Viễn ra.
“Chẳng phải rạp chiếu phim là nơi để hôn nhau sao?”
Câu trả lời này khiến Tô Lam dở khóc dở cười.
“Vậy thì cũng phải là xem phim tình cảm!”
“Trong lòng có tình yêu thì cần gì xem phim tình cảm! Tiếp tục nào!”
Quan Triều Viễn chẳng thèm quan tâm nhiều như vậy!
Khó khăn lắm mới có thể ra ngoài cùng Tô Lam, cô hiện giờ chỉ thuộc về một mình anh.
Tô Lam phát hiện rằng mình không thể dung túng Quan Triều Viễn!
Bởi vì sau khi hôn, anh bắt đầu không yên phận.
“Đừng xem phim nữa, chúng ta ra ngoài thuê phòng đi!”
Tô Lam suýt hộc máu.
“Anh ngồi yên cho em!”
“Anh không ngồi yên được, đều tại em! Cứ không ngừng dụ dỗ anh, bây giờ anh không chịu đựng được nữa.”
“Ai dụ dỗ anh, anh nghiêm túc xem phim cho em! Nghiêm túc xem hết phim rồi nói sau.”
Tô Lam thực sự phục Quan Triều Viễn, đang ở trong rạp chiếu phim mà cũng có cảm giác cho được!
Cuối cùng bộ phim cũng kết thúc, Quan Triều Viễn kéo Tô Lam chạy ra ngoài, hai người còn chưa kịp rời khỏi rạp thì đã thấy một đám phóng viên đổ dồn tới!
“Là Tô Lam và Quan Triều Viễn! Họ đã ra ngoài!”
Một phóng viên hô lên, khiến tất cả các phóng viên đều vây tới.
“Hôm nay anh Quan cố ý cùng Tô Lam tới xem phim sao?”
“Sau khi xem bộ phim xong, anh Quan có thể bình luận mấy câu được không?”
“Hai người đang ra ngoài tận hưởng thế giới hai người ư?”
Các phóng viên đều hướng micro về phía Quan Triều Viễn và Tô Lam.
Hai người không ngờ rằng phóng viên lại nhận ra mình!
Khi mua vé ở châu Âu, hai người đã bị nhân viên của rạp chiếu phim nhận ra, thế là người đó đã bí mật gọi điện thoại cho phóng viên mà mình quen biết, vì vậy phóng viên vẫn luôn trực sẵn ở đây suốt.
Quan Triều Viễn rất tức giận, anh còn định dẫn Tô Lam đi thuê phòng, kết quả là lại bị đám người này chặn lại!
“Lạc Ly, danh tiếng của bộ phim truyền hình và phim điện ảnh đều rất tốt, kế hoạch tiếp theo của cô là gì?”
“Lạc Ly, cô sẽ rời khỏi ngành giải trí ư? Ở nhà phụ giúp chồng và nuôi dạy con, hay là có dự định khác?”
“Lạc Ly, nói cho chúng tôi biết về kế hoạch của cô đi?”
Các phóng viên bắt đầu chuyển sự chú ý sang Tô Lam, tiêu điểm chú ý của mọi người đều tập trung vào kế hoạch của cô
Chương 1453
Giờ đây Tô Lam đã hoàn thành Grand Slam của giới giải trí và trở nên công thành danh toại, hơn nữa còn lấy một người chồng giàu có và sinh được một cậu con trai.
Chắc hẳn cô sẽ rời khỏi giới giải trí và tận hưởng cuộc sống nhỉ?
“Ai cho các người đưa cậu chủ nhỏ tới đây?”
Quan Triều Viễn hét lên về phía cách đó không xa.
“Hả? Bé cưng tới rồi sao? Ở đâu vậy?”
Tất cả phóng viên đều nhìn theo phía mà Quan Triều Viễn chỉ!
Quan Triều Viễn thuận thế kéo Tô Lam chạy về phía sau, đợi phóng viên quay đầu lại thì hai người đã biến mất trong góc.
Quan Triều Viễn kéo Tô Lam nhanh chóng chạy ra khỏi rạp chiếu phim từ lối thoát an toàn.
Khi chắc chắn rằng không có phóng viên nào đi theo tới đây, cuối cùng cả hai cũng dừng lại.
Hai người không kịp thở, nhìn nhau và bật cười.
“Chồng à, may là anh nhanh trí đấy!”
Tô Lam giơ ngón tay cái lên với Quan Triều Viễn, nếu không thì không biết hôm nay hai người rời khỏi đó như thế nào.
“Tất nhiên rồi! Nào, đi thuê phòng!”
Quan Triều Viễn kéo Tô Lam tiếp tục đi.
“Hả? Vẫn phải đi thuê phòng ư?”
Tô Lam thật sự dở khóc dở cười, người đàn ông này còn chưa quên!
Hai người tìm được một khách sạn gần đó và thuê phòng.
Vừa vào phòng, Quan Triều Viễn đã không thể chờ đợi được mà đè Tô Lam lên giường.
“Lạc Ly, có thể nói cho chúng tôi biết kế hoạch tiếp theo của cô không?”
“Lạc Ly, cô sẽ rời khỏi giới giải trí ư?”
Những lời của nhóm phóng viên văng vẳng bên tai Tô Lam.
Quan Triều Viễn phát hiện cô vẫn không nhúc nhích, khiến anh lập tức mất hứng.
“Em phối hợp một chút được không? Đừng có như cá chết vậy!”
Tô Lam dùng hai tay ôm mặt Quan Triều Viễn.
“Em đang suy nghĩ.”
“Đang thân mật với anh mà còn suy nghĩ? Tốt nhất là chuyện mà em nghĩ có liên quan đến anh, nếu không thì hôm nay anh sẽ… ăn sạch em!”
“Vừa rồi nhóm phóng viên hỏi em rằng em có kế hoạch gì tiếp theo, còn hỏi em có rời khỏi giới giải trí hay không, có vẻ như đã đến lúc phải cân nhắc về vấn đề này rồi.”
“Có gì mà phải cân nhắc? Đương nhiên là rời rồi, chẳng phải em nói giành được Grand Slam là đã thực hiện được ước mơ của mình rồi sao? Ước mơ đã thành hiện thực rồi! Em còn ở trong giới giải trí làm gì!”
Tô Lam hé miệng nhưng không nói được lời nào, xem ra Quan Triều Viễn nghĩ như vậy.
“Nhưng… Nhưng em nói là thực hiện được Grand Slam thì công bố quan hệ rồi kết hôn, chứ đâu nói là em sẽ rời khỏi giới giải trí!”
Lần này đến lượt Quan Triều Viễn không nói nên lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...