Nghe vậy, sắc mặt của Quan Triều Viễn càng trở nên u ám khó coi, thậm chí ánh mắt của anh còn có thể ăn thịt người.
Lúc này, Phương Ngọc Hoan nháy mắt ra hiệu với Lục Trang Đài.
Lục Trang Đài tiến lên hỏi: “Mẹ Trần, Trịnh Hạo và Tô Lam có quan hệ gì?”
“Hình như … hình như .” Mẹ Trần cúi thấp đầu.
“Hình như cái gì? Nói mau.” Lục Trang Đài thúc ép.
“Hình… hình như là bạn trai cũ của mợ chủ.” Mẹ Trần ấp úng nói.
Nghe vậy, Lục Trang Đài tức giận: “Hành vi của Tô Lam đúng là quá không đứng đắn.
Sao còn có thể dây dưa với bạn trai cũ khi đã kết hôn? Triều Viễn, mẹ sớm đã nói loại con gái thường dân này chỉ coi trọng quyền thế của nhà ta, không yêu con thật lòng.”
“Mẹ, mẹ bớt nói chút đi” Quan Triều Viễn ôm đầu vô cùng bứt rứt.
Lục Trang Đài chưa chịu ngừng nói: “Mẹ nghĩ sau khi sinh con xong, con cho cô ta một khoản tiền để cô ta có thể đi đâu thì đi đi.
Nhà họ Quan chúng ta không thể chứa nổi người này trong gia đình.
Con là người có tiếng tăm nên không thể có một người vợ như thế này!”
“Di Quan, dì ít nói một hai câu đi, Triều Viễn là người có chủ kiến, anh ấy sẽ có quyết định đúng đắn.” Phương Ngọc Hoan bước lên trước, giả vờ thuyết phục Lục Trang Đài.
Lúc này Lục Trang Đài mới lắc đầu nói: “Hiện tại mẹ không thể quản việc của con được.
Mẹ mệt rồi.
Mẹ về đây!” Sau đó bà ấy rời khỏi bệnh viện ngay lập tức.
Sau khi Lục Trang Đài rời đi, Phương Ngọc Hoan thấy sắc mặt của Quan Triều Viễn rất không tốt, nên cô ta bước tới nói: “Triều Viễn, anh bôn ba qua lại vẫn chưa ăn gì? Hay là nhân tiện em đi mua cơm cho anh nhé?”
Quan Triều Viễn không hề hiện vẻ cảm kích, mà còn lạnh lùng nói với đối phương rằng: “Cô đừng tưởng rằng tôi không biết cô đang đang tính toán gì.
Cho dù tôi ly hôn với Tô Lam, tôi cũng sẽ không lấy cô.”
Lời này khiến Phương Ngọc Hoan cảm thấy rất đau lòng, một lúc sau, cô ta rơm rớm nước mắt nói: “Triều Viễn, em không hy vọng anh kết hôn với em.
Chỉ cần cho em ở bên cạnh anh là được rồi.
Em chỉ muốn nhìn thấy anh mỗi ngày”
Lời nói của Phương Ngọc Hoan càng làm cho Quan Triều Viễn thấy khó chịu, nhưng cuối cùng vẻ mặt của anh đã dịu đi một chút, anh cúi đầu nói: “Trở về nghỉ ngơi đi.”
“Để em ở lại đây cùng với anh.” Phương Ngọc Hoan ngoan cố không chịu rời đi.
“Tôi bảo cô về đi!” Rốt cuộc Quan Triều Viễn cũng mất kiên nhẫn gầm lên.
Nhìn thấy anh thật sự tức giận, Phương Ngọc Hoan cảm thấy sợ hãi nên cô ta vội vàng nói: “Được, vậy em về trước.
Anh nhất định phải chú ý thân thể của mình.”
Nghe vậy, sắc mặt của Quan Triều Viễn càng trở nên u ám khó coi, thậm chí ánh mắt của anh còn có thể ăn thịt người.
Lúc này, Phương Ngọc Hoan nháy mắt ra hiệu với Lục Trang Đài.
Lục Trang Đài tiến lên hỏi: “Mẹ Trần, Trịnh Hạo và Tô Lam có quan hệ gì?”
“Hình như … hình như .” Mẹ Trần cúi thấp đầu.
“Hình như cái gì? Nói mau.” Lục Trang Đài thúc ép.
“Hình… hình như là bạn trai cũ của mợ chủ.” Mẹ Trần ấp úng nói.
Nghe vậy, Lục Trang Đài tức giận: “Hành vi của Tô Lam đúng là quá không đứng đắn.
Sao còn có thể dây dưa với bạn trai cũ khi đã kết hôn? Triều Viễn, mẹ sớm đã nói loại con gái thường dân này chỉ coi trọng quyền thế của nhà ta, không yêu con thật lòng.”
“Mẹ, mẹ bớt nói chút đi” Quan Triều Viễn ôm đầu vô cùng bứt rứt.
Lục Trang Đài chưa chịu ngừng nói: “Mẹ nghĩ sau khi sinh con xong, con cho cô ta một khoản tiền để cô ta có thể đi đâu thì đi đi.
Nhà họ Quan chúng ta không thể chứa nổi người này trong gia đình.
Con là người có tiếng tăm nên không thể có một người vợ như thế này!”
“Di Quan, dì ít nói một hai câu đi, Triều Viễn là người có chủ kiến, anh ấy sẽ có quyết định đúng đắn.” Phương Ngọc Hoan bước lên trước, giả vờ thuyết phục Lục Trang Đài.
Lúc này Lục Trang Đài mới lắc đầu nói: “Hiện tại mẹ không thể quản việc của con được.
Mẹ mệt rồi.
Mẹ về đây!” Sau đó bà ấy rời khỏi bệnh viện ngay lập tức.
Sau khi Lục Trang Đài rời đi, Phương Ngọc Hoan thấy sắc mặt của Quan Triều Viễn rất không tốt, nên cô ta bước tới nói: “Triều Viễn, anh bôn ba qua lại vẫn chưa ăn gì? Hay là nhân tiện em đi mua cơm cho anh nhé?”
Quan Triều Viễn không hề hiện vẻ cảm kích, mà còn lạnh lùng nói với đối phương rằng: “Cô đừng tưởng rằng tôi không biết cô đang đang tính toán gì.
Cho dù tôi ly hôn với Tô Lam, tôi cũng sẽ không lấy cô.”
Lời này khiến Phương Ngọc Hoan cảm thấy rất đau lòng, một lúc sau, cô ta rơm rớm nước mắt nói: “Triều Viễn, em không hy vọng anh kết hôn với em.
Chỉ cần cho em ở bên cạnh anh là được rồi.
Em chỉ muốn nhìn thấy anh mỗi ngày”
Lời nói của Phương Ngọc Hoan càng làm cho Quan Triều Viễn thấy khó chịu, nhưng cuối cùng vẻ mặt của anh đã dịu đi một chút, anh cúi đầu nói: “Trở về nghỉ ngơi đi.”
“Để em ở lại đây cùng với anh.” Phương Ngọc Hoan ngoan cố không chịu rời đi.
“Tôi bảo cô về đi!” Rốt cuộc Quan Triều Viễn cũng mất kiên nhẫn gầm lên.
Nhìn thấy anh thật sự tức giận, Phương Ngọc Hoan cảm thấy sợ hãi nên cô ta vội vàng nói: “Được, vậy em về trước.
Anh nhất định phải chú ý thân thể của mình.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...