Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Lúc này, vừa đúng lúc mẹ Trần bưng nước trà đã nấu xong đi tới.

Phương Ngọc Hoan quay người lại, trùng hợp chạm trán với mẹ Trần.

Nước trà lập tức đổ lên người Phương Ngọc Hoan, sau đó chén trà rơi bịch xuống thảm trải dưới sàn.

“Bà không có mắt à?” Phương Ngọc Hoan cúi đầu nhìn thấy quần áo của mình đã ướt hết, lập tức lớn giọng trách móc mẹ Trần.

“Xin lỗi cô Phương, tôi không nhìn thấy cô.” Mẹ Trần vội vàng nói.

“Một người lớn như tôi mà bà không nhìn thấy? Xúi quẩy!” Phương Ngọc Hoan làm ầm hai câu, sau đó tức giận rời đi.

Sau khi Phương Ngọc Hoan đi, mẹ Trần nhổ một cái về phía bóng lưng Phương Ngọc Hoan.

Một lúc sau, mẹ Trần đi đến trước mặt Tô Lam, thấy dáng vẻ khó chịu của cô bèn lo lắng nói: “Mợ chủ, cô không sao chứ? Có cần tôi gọi điện thoại cho cậu chủ không?”
“Không cần, tôi không sao, dìu tôi đi lên tầng nghỉ ngơi một lát.” Tô Lam nói với vẻ mặt tái nhợt.


“Vâng.” Sau đó mẹ Trần Đèn cẩn thận dìu Tô Lam lên tầng.

Tô Lam không có một chút hứng thú ăn uống nào, bên tai toàn là những câu nói của Phương Ngọc Hoan, cuối cùng sau một đêm không ngủ, bụng cô bắt đầu đau.

Lúc đầu cô còn tưởng rằng chỉ cần nghỉ một lát là ổn, nhưng không ngờ càng ngày càng đau dữ dội hơn, cuối cùng Tô Lam đã sợ.

Khi mẹ Trần được gọi tới, bà ấy phát hiện quần của Tô Lam bị ướt, bèn giật mình nói: “Mợ chủ, cháu vỡ ối rồi!”
Nghe vậy, Tô Lam không khỏi sợ hãi!
Dù cô không có chút kinh nghiệm nào thì cũng biết vỡ ối, đó chính là sắp sinh.

“Mẹ Trần, mau gọi điện thoại cho Quan Triều Viễn!” Tô Thành kéo tay mẹ Trần lo lắng nói.

Ở đây là đỉnh núi Hồ Điệp, cách bệnh viện Giang Châu phải chừng hai giờ đi xe.

“Cháu chờ ở đây, dì đi gọi ngay” Mẹ Trần vội vàng đi xuống tầng dưới gọi điện thoại.

Tô Lam chịu đựng đau đớn chật vật bước xuống tầng dưới, nửa tựa trên ghế sô pha, chờ đợi Quan Triều Viễn mau chóng phái xe đến đưa cô đi bệnh viện.

Nhưng mà mẹ Trần gọi một cuộc điện thoại xong, cuối cùng thất vọng nói: “Mợ chủ, cậu chủ đi công tác ở Singapore rồi, trợ lý Lâm cũng đi theo, bây giờ bọn họ đang ở trên máy bay, vốn không thể nào liên lạc được.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Tô Lam vội vàng nói, thế này cũng thật trùng hợp, cô nóng lòng như lửa đốt.

“Đúng rồi, ngày đó trước khi đi cậu chủ có cho dì số điện thoại của thư ký của cậu ấy, bảo dì có việc gấp thì gọi điện cho cô ấy.” Mẹ Trần lại tiếp tục gọi điện thoại.

Tô Lam xoa chiếc bụng đã nhô cao, không ngừng an ủi em bé trong bụng: Con à, con chịu đựng một lát, đừng vội chào đời sớm như vậy nhé!
Lúc này, vừa đúng lúc mẹ Trần bưng nước trà đã nấu xong đi tới.

Phương Ngọc Hoan quay người lại, trùng hợp chạm trán với mẹ Trần.

Nước trà lập tức đổ lên người Phương Ngọc Hoan, sau đó chén trà rơi bịch xuống thảm trải dưới sàn.


“Bà không có mắt à?” Phương Ngọc Hoan cúi đầu nhìn thấy quần áo của mình đã ướt hết, lập tức lớn giọng trách móc mẹ Trần.

“Xin lỗi cô Phương, tôi không nhìn thấy cô.” Mẹ Trần vội vàng nói.

“Một người lớn như tôi mà bà không nhìn thấy? Xúi quẩy!” Phương Ngọc Hoan làm ầm hai câu, sau đó tức giận rời đi.

Sau khi Phương Ngọc Hoan đi, mẹ Trần nhổ một cái về phía bóng lưng Phương Ngọc Hoan.

Một lúc sau, mẹ Trần đi đến trước mặt Tô Lam, thấy dáng vẻ khó chịu của cô bèn lo lắng nói: “Mợ chủ, cô không sao chứ? Có cần tôi gọi điện thoại cho cậu chủ không?”
“Không cần, tôi không sao, dìu tôi đi lên tầng nghỉ ngơi một lát.” Tô Lam nói với vẻ mặt tái nhợt.

“Vâng.” Sau đó mẹ Trần Đèn cẩn thận dìu Tô Lam lên tầng.

Tô Lam không có một chút hứng thú ăn uống nào, bên tai toàn là những câu nói của Phương Ngọc Hoan, cuối cùng sau một đêm không ngủ, bụng cô bắt đầu đau.

Lúc đầu cô còn tưởng rằng chỉ cần nghỉ một lát là ổn, nhưng không ngờ càng ngày càng đau dữ dội hơn, cuối cùng Tô Lam đã sợ.

Khi mẹ Trần được gọi tới, bà ấy phát hiện quần của Tô Lam bị ướt, bèn giật mình nói: “Mợ chủ, cháu vỡ ối rồi!”
Nghe vậy, Tô Lam không khỏi sợ hãi!
Dù cô không có chút kinh nghiệm nào thì cũng biết vỡ ối, đó chính là sắp sinh.


“Mẹ Trần, mau gọi điện thoại cho Quan Triều Viễn!” Tô Thành kéo tay mẹ Trần lo lắng nói.

Ở đây là đỉnh núi Hồ Điệp, cách bệnh viện Giang Châu phải chừng hai giờ đi xe.

“Cháu chờ ở đây, dì đi gọi ngay” Mẹ Trần vội vàng đi xuống tầng dưới gọi điện thoại.

Tô Lam chịu đựng đau đớn chật vật bước xuống tầng dưới, nửa tựa trên ghế sô pha, chờ đợi Quan Triều Viễn mau chóng phái xe đến đưa cô đi bệnh viện.

Nhưng mà mẹ Trần gọi một cuộc điện thoại xong, cuối cùng thất vọng nói: “Mợ chủ, cậu chủ đi công tác ở Singapore rồi, trợ lý Lâm cũng đi theo, bây giờ bọn họ đang ở trên máy bay, vốn không thể nào liên lạc được.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Tô Lam vội vàng nói, thế này cũng thật trùng hợp, cô nóng lòng như lửa đốt.

“Đúng rồi, ngày đó trước khi đi cậu chủ có cho dì số điện thoại của thư ký của cậu ấy, bảo dì có việc gấp thì gọi điện cho cô ấy.” Mẹ Trần lại tiếp tục gọi điện thoại.

Tô Lam xoa chiếc bụng đã nhô cao, không ngừng an ủi em bé trong bụng: Con à, con chịu đựng một lát, đừng vội chào đời sớm như vậy nhé!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận