Lời nói của Phương Ngọc Hoan khiến trong bụng Tô Lam quay cuồng một trận, cô hoảng hốt vịn eo ngồi sụp xuống ghế sô pha.
Cô ta nói không sai, gia đình như nhà họ Quan sao có thể để máu mủ của mình lưu lạc ở ngoài? Ngẫm lại chuyện hai tháng trước đột nhiên mẹ của Quan Triều Viễn tới chơi, cũng mang đến rất nhiều đồ của trẻ con như vậy, có thể thấy được nhà bọn họ rất để ý đến đứa trẻ này.
Nhưng biết rõ không thể nào là một chuyện, bản thân cô có gắng sức phản đối hay không lại là một chuyện khác, Tô Lam kiên định nói: “Tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ quyền nuôi con!”
“Phỏng chừng đến lúc đó cũng không đến lượt cô từ bỏ.” Phương Ngọc Hoan cười lạnh nói.
Lúc này, ánh mắt của Tô Lam hung ác nhìn chằm chằm Phương Ngọc Hoan: “Cô thích Quan Triều Viễn, tôi không tranh với cô, còn con chẳng lẽ cô không biết tự sinh à? Tại sao phải cướp con của người khác?”
“Không phải cô không tranh với tôi, mà cô vốn dĩ không có tư cách tranh với tôi, bởi vì cô chẳng qua chỉ là vật thay thế của tôi mà thôi!” Phương Ngọc Hoan hất cằm, thái độ cực kỳ phách lối.
Thấy dáng vẻ ngang ngược của Phương Ngọc Hoan, dường như Tô Lam đã hiểu ra, cô ta lựa chọn đến khiêu khích vào lúc này có lẽ chính là muốn để tâm trạng có kích động, vì đó mà khiến đứa trẻ trong bụng cô không được thuận lợi sinh ra.
Hiểu rõ âm mưu này, Tô Lam kìm nén lửa giận của mình, tự nhủ trong lòng: “Tô Lam, đừng bị cô ta lừa, nhất định phải kiềm chế lại!”
Sau đó Tô Lam khẽ cười một tiếng.
“Cô cười gì?” Tô Lam cười khiến Phương Ngọc Hoan hơi ngạc nhiên.
Tô Lam ngừng cười, đồng thời vạch trần âm mưu của cô ta: “Tôi cười vì hôm nay cô đến nói những lời này với tôi chẳng qua chỉ là biểu hiện cô không có tự tin, có phải là Quan Triều Viễn trì hoãn không chịu ly hôn với tôi, nên cô không đợi nổi nữa rồi?”
“Cô nói bậy! Triều Viễn nói chờ cô sinh con xong sẽ ly hôn với cô, sau đó sẽ cưới tôi.” Phương Ngọc Hoan kêu gào.
“Nếu là như vậy thì tôi cũng đã sắp sinh rồi, có vài ngày thế mà cô cũng không đợi được sao? Tại sao cô phải đi đường xa như vậy lên núi Hồ Điệp tìm tôi?” Tô Lam khinh thường nói.
Phương Ngọc Hoan thấy kế thứ nhất không thành công, lại sử dụng kế thứ hai đã nghĩ xong từ trước.
“Tô Lam, cô biết tại sao Triều Viễn muốn đưa cô đến biệt thự trên núi Hồ Điệp này không?” Phương Ngọc Hoan khoanh hai tay trước ngực, trong ánh mắt mang theo ánh sáng xảo trá rõ ràng.
“Cô muốn nói gì?” Tô Lam lạnh lùng nói.
Lời nói của Phương Ngọc Hoan khiến trong bụng Tô Lam quay cuồng một trận, cô hoảng hốt vịn eo ngồi sụp xuống ghế sô pha.
Cô ta nói không sai, gia đình như nhà họ Quan sao có thể để máu mủ của mình lưu lạc ở ngoài? Ngẫm lại chuyện hai tháng trước đột nhiên mẹ của Quan Triều Viễn tới chơi, cũng mang đến rất nhiều đồ của trẻ con như vậy, có thể thấy được nhà bọn họ rất để ý đến đứa trẻ này.
Nhưng biết rõ không thể nào là một chuyện, bản thân cô có gắng sức phản đối hay không lại là một chuyện khác, Tô Lam kiên định nói: “Tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ quyền nuôi con!”
“Phỏng chừng đến lúc đó cũng không đến lượt cô từ bỏ.” Phương Ngọc Hoan cười lạnh nói.
Lúc này, ánh mắt của Tô Lam hung ác nhìn chằm chằm Phương Ngọc Hoan: “Cô thích Quan Triều Viễn, tôi không tranh với cô, còn con chẳng lẽ cô không biết tự sinh à? Tại sao phải cướp con của người khác?”
“Không phải cô không tranh với tôi, mà cô vốn dĩ không có tư cách tranh với tôi, bởi vì cô chẳng qua chỉ là vật thay thế của tôi mà thôi!” Phương Ngọc Hoan hất cằm, thái độ cực kỳ phách lối.
Thấy dáng vẻ ngang ngược của Phương Ngọc Hoan, dường như Tô Lam đã hiểu ra, cô ta lựa chọn đến khiêu khích vào lúc này có lẽ chính là muốn để tâm trạng có kích động, vì đó mà khiến đứa trẻ trong bụng cô không được thuận lợi sinh ra.
Hiểu rõ âm mưu này, Tô Lam kìm nén lửa giận của mình, tự nhủ trong lòng: “Tô Lam, đừng bị cô ta lừa, nhất định phải kiềm chế lại!”
Sau đó Tô Lam khẽ cười một tiếng.
“Cô cười gì?” Tô Lam cười khiến Phương Ngọc Hoan hơi ngạc nhiên.
Tô Lam ngừng cười, đồng thời vạch trần âm mưu của cô ta: “Tôi cười vì hôm nay cô đến nói những lời này với tôi chẳng qua chỉ là biểu hiện cô không có tự tin, có phải là Quan Triều Viễn trì hoãn không chịu ly hôn với tôi, nên cô không đợi nổi nữa rồi?”
“Cô nói bậy! Triều Viễn nói chờ cô sinh con xong sẽ ly hôn với cô, sau đó sẽ cưới tôi.” Phương Ngọc Hoan kêu gào.
“Nếu là như vậy thì tôi cũng đã sắp sinh rồi, có vài ngày thế mà cô cũng không đợi được sao? Tại sao cô phải đi đường xa như vậy lên núi Hồ Điệp tìm tôi?” Tô Lam khinh thường nói.
Phương Ngọc Hoan thấy kế thứ nhất không thành công, lại sử dụng kế thứ hai đã nghĩ xong từ trước.
“Tô Lam, cô biết tại sao Triều Viễn muốn đưa cô đến biệt thự trên núi Hồ Điệp này không?” Phương Ngọc Hoan khoanh hai tay trước ngực, trong ánh mắt mang theo ánh sáng xảo trá rõ ràng.
“Cô muốn nói gì?” Tô Lam lạnh lùng nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...