Phương Ngọc Hoan nhàn nhã uống hết nước trà trong ly thì Lục Trang Đài mới mặc trang phục tinh xảo đi từ trong nhà ra.
Nhìn thấy bà ấy đi đến, Phương Ngọc Hoan đứng dậy cười nói: “Bác gái Quan, nhiều năm không gặp mà bác vẫn trẻ trung xinh đẹp như thế!”
Lục Trang Đài nhìn thấy Phương Ngọc Hoan có hơi bất ngờ, nhưng chẳng bao lâu đã khôi phục vẻ mặt.
Phương Ngọc Hoan đặt món quà mà cô ta mang đến trước đó lên trên bàn đá, cười nói: “Đây là chút quà mà cháu mang từ Mỹ về, xin bác vui lòng nhận lấy.”
Đương nhiên Lục Trang Đài sẽ không bỏ món quà này vào trong mắt, cười gượng nói: “Không ngờ nhiều năm như vậy rồi, cô vẫn nhớ tôi.”
“Bác là mẹ của Triều Viễn, đương nhiên cháu sẽ luôn ghi nhớ trong lòng.” Phương Ngọc Hoan mặt không đổi sắc nói.
Nhắc đến Quan Triều Viễn, Lục Trang Đài cười lạnh lùng nói: “Cô nói cô từ Giang Châu đến, xem ra cô đã gặp Triều Viễn rồi đúng không?”
CA
“Đúng vậy” Phương Ngọc Hoan gật đầu.
“Vậy chắc cô cũng biết Triều Viễn đã kết hôn, hơn nữa Tô Lam còn mang thai, Triều Viễn sắp làm bố rồi.” Lục Trang Đài nói chuyện, đồng thời quan sát một lượt sắc mặt của Phương Ngọc Hoan.
“Những chuyện này, Triều Viễn đã nói với cháu.” Phương Ngọc Hoan gật đầu.
Nghe thấy lời này, Lục Trang Đài không khỏi hơi bất ngờ: “Nếu đã biết thì cô còn đến tìm tôi làm gì?”
Phương Ngọc Hoan mỉm cười, điềm tĩnh lấy một tấm ảnh từ trong túi xách ra, đặt trước mặt Lục Trang Đài, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lục Trang Đài nói: “Khi về nước, cháu thu dọn phòng, trong lúc tình cờ nhìn thấy tấm ảnh của năm đó, cho nên muốn cầm qua đây cho đưa tận tay cho bác gái Quan.”
Lục Trang Đài vốn đang xem thường cô ta, cúi đầu nhìn lướt qua tấm ảnh ở trước mặt, không khỏi cực kỳ hoảng sợ.
Duỗi tay cầm lấy tấm ảnh, Lục Trang Đài nhìn rồi lại nhìn, cuối cùng không nhịn được nổi giận, nhưng vẫn kiềm chế được tính nóng nảy của mình, quay đầu hét lên: “Tiểu Cầm, đột nhiên tôi muốn ăn cherry, cô đi đến siêu thị lớn ở phía Nam mua hai cân về đây!”.
“Vâng ạ.” Tiểu Cầm đang quét sân vội vàng cầm túi xách đi ra ngoài.
Nhìn thấy phản ứng của Lục Trang Đài điều động Tiều Cầm rời khỏi đây, Phương Ngọc Hoan biết mình đã thành công một nửa, khóe miệng cong lên một chút.
Sau khi Tiểu Cầm đi, Lục Trang Đài tức giận xét nát tấm ảnh ở trong tay.
Phương Ngọc Hoan không khỏi cười nói: “Bác gái Quan, cháu vẫn còn bản sao của tấm ảnh này, bác xe không hết đâu.”
“Sao cô lại có tấm ảnh này?” Lục Trang Đài đè thấp giọng, lên tiếng tra hỏi.
Phương Ngọc Hoan hé miệng cười, nhớ lại ngày hôm đó: “Cháu nhớ khi đó cháu đang học đại học, vẫn chưa tốt nghiệp, cháu và Triều Viễn vốn định đi ra ngoại ô chơi, nhưng cháu tạm thời đến kỳ kinh, vậy nên không đi nữa.
Triều Viễn đọc sách ở trong phòng, cháu ở bên cạnh anh ấy, cầm máy ảnh chụp cây ngô đồng bên ngoài cửa sổ, nhưng không ngờ đột nhiên cổng lớn của sân mở ra, là bác và một người đàn ông đi vào.
Sau đó đột nhiên bác đóng cổng lớn, người đàn ông đó ôm lấy bác, hôn cuồng nhiệt…”
Phương Ngọc Hoan nhàn nhã uống hết nước trà trong ly thì Lục Trang Đài mới mặc trang phục tinh xảo đi từ trong nhà ra.
Nhìn thấy bà ấy đi đến, Phương Ngọc Hoan đứng dậy cười nói: “Bác gái Quan, nhiều năm không gặp mà bác vẫn trẻ trung xinh đẹp như thế!”
Lục Trang Đài nhìn thấy Phương Ngọc Hoan có hơi bất ngờ, nhưng chẳng bao lâu đã khôi phục vẻ mặt.
Phương Ngọc Hoan đặt món quà mà cô ta mang đến trước đó lên trên bàn đá, cười nói: “Đây là chút quà mà cháu mang từ Mỹ về, xin bác vui lòng nhận lấy.”
Đương nhiên Lục Trang Đài sẽ không bỏ món quà này vào trong mắt, cười gượng nói: “Không ngờ nhiều năm như vậy rồi, cô vẫn nhớ tôi.”
“Bác là mẹ của Triều Viễn, đương nhiên cháu sẽ luôn ghi nhớ trong lòng.” Phương Ngọc Hoan mặt không đổi sắc nói.
Nhắc đến Quan Triều Viễn, Lục Trang Đài cười lạnh lùng nói: “Cô nói cô từ Giang Châu đến, xem ra cô đã gặp Triều Viễn rồi đúng không?”
CA
“Đúng vậy” Phương Ngọc Hoan gật đầu.
“Vậy chắc cô cũng biết Triều Viễn đã kết hôn, hơn nữa Tô Lam còn mang thai, Triều Viễn sắp làm bố rồi.” Lục Trang Đài nói chuyện, đồng thời quan sát một lượt sắc mặt của Phương Ngọc Hoan.
“Những chuyện này, Triều Viễn đã nói với cháu.” Phương Ngọc Hoan gật đầu.
Nghe thấy lời này, Lục Trang Đài không khỏi hơi bất ngờ: “Nếu đã biết thì cô còn đến tìm tôi làm gì?”
Phương Ngọc Hoan mỉm cười, điềm tĩnh lấy một tấm ảnh từ trong túi xách ra, đặt trước mặt Lục Trang Đài, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lục Trang Đài nói: “Khi về nước, cháu thu dọn phòng, trong lúc tình cờ nhìn thấy tấm ảnh của năm đó, cho nên muốn cầm qua đây cho đưa tận tay cho bác gái Quan.”
Lục Trang Đài vốn đang xem thường cô ta, cúi đầu nhìn lướt qua tấm ảnh ở trước mặt, không khỏi cực kỳ hoảng sợ.
Duỗi tay cầm lấy tấm ảnh, Lục Trang Đài nhìn rồi lại nhìn, cuối cùng không nhịn được nổi giận, nhưng vẫn kiềm chế được tính nóng nảy của mình, quay đầu hét lên: “Tiểu Cầm, đột nhiên tôi muốn ăn cherry, cô đi đến siêu thị lớn ở phía Nam mua hai cân về đây!”.
“Vâng ạ.” Tiểu Cầm đang quét sân vội vàng cầm túi xách đi ra ngoài.
Nhìn thấy phản ứng của Lục Trang Đài điều động Tiều Cầm rời khỏi đây, Phương Ngọc Hoan biết mình đã thành công một nửa, khóe miệng cong lên một chút.
Sau khi Tiểu Cầm đi, Lục Trang Đài tức giận xét nát tấm ảnh ở trong tay.
Phương Ngọc Hoan không khỏi cười nói: “Bác gái Quan, cháu vẫn còn bản sao của tấm ảnh này, bác xe không hết đâu.”
“Sao cô lại có tấm ảnh này?” Lục Trang Đài đè thấp giọng, lên tiếng tra hỏi.
Phương Ngọc Hoan hé miệng cười, nhớ lại ngày hôm đó: “Cháu nhớ khi đó cháu đang học đại học, vẫn chưa tốt nghiệp, cháu và Triều Viễn vốn định đi ra ngoại ô chơi, nhưng cháu tạm thời đến kỳ kinh, vậy nên không đi nữa.
Triều Viễn đọc sách ở trong phòng, cháu ở bên cạnh anh ấy, cầm máy ảnh chụp cây ngô đồng bên ngoài cửa sổ, nhưng không ngờ đột nhiên cổng lớn của sân mở ra, là bác và một người đàn ông đi vào.
Sau đó đột nhiên bác đóng cổng lớn, người đàn ông đó ôm lấy bác, hôn cuồng nhiệt…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...