Sự châm chọc của Quan Triều Viễn khiến Tô Lam càng dốc hết sức tiến lên phía trước.
Từ hôm đó trở đi, cô không hề rời khỏi văn phòng nửa bước.
Đói thì ăn bánh quy, mì gói, mệt thì nằm xuống ngủ một tiếng.
Mấy ngày kế tiếp, người cô đã rất dơ, mắt cũng hoàn toàn biến thành gấu trúc.
Buổi sáng hôm đó Kiều Tâm vừa vào văn phòng đã hấp tấp chạy tới nói: “Tô Lam, vừa rồi tổng giám đốc Quan đến đây làm gì vậy?”
Tô Lam mù mờ ngẩng đầu: “Nhà tư bản? Anh ta chưa từng tới đây mà.”
“Vừa rồi lúc mới đến, tớ rõ ràng thấy anh ta bước ra từ nơi này.” Kiều Tâm chỉ vào cửa và nói.
Lúc này Tô Lam đột nhiên hiểu ra: Quan Triều Viễn khẳng định đến xem trò cười của mình, anh ta cho rằng mình nhất định sẽ không thể hoàn thành bản dự toán trước thứ hai.
Mẹ nó, Tô Lam vén tay áo lên, lần này nhất định phải cho anh rửa mắt mà nhìn.
“Tớ biết rồi, nhà tư bản hẳn là lén lút tới thăm cậu.
Có phải anh ta có ý với cậu hay không?” Kiều Tâm trêu ghẹo.
Bây giờ nhà tư bản đã trở thành biệt danh của Quan Triều Viễn.
Tô Lam lườm cô ấy một cái: “Anh ta đến để xem trò cười của tớ.”
Nhìn thấy quầng thâm mắt của Tô Lam, Kiều Tâm áy náy nói: “Tô Lam, thật xin lỗi, là tớ liên lụy cậu.
Mấy ngày nay cậu thức tới mức thành gấu trúc mà tớ cũng không giúp gì được cho cậu.”
Tô Lam ngẩng đầu nhìn Kiều Tâm đang áy náy, cố ý nói một cách nhẹ nhàng: “Nhìn cậu cũng đâu tốt hơn chút nào? Cậu chẳng thể trông cậy vào người anh trai kia của cậu, bây giờ dì chỉ có thể trông chờ vào cậu mà thôi.
Được rồi, mau đi làm việc đi.
Tan làm cậu còn phải đến bệnh viện đấy!”
“Cảm ơn.” Kiều Tâm cảm kích nói một câu, bất đắc dĩ quay về bàn làm việc của mình.
Tô Lam cúi đầu tiếp tục công việc, bây giờ đối với cô, mỗi giây mỗi phút đều vô cùng quan trọng.
Chạng vạng tối chủ nhật, tất cả đồng nghiệp đã tan làm còn Tô Lam vẫn đang chiến đấu trước máy vi tính.
Văn phòng trống rỗng bỗng vang tiếng bước chân trầm ổn, Tô Lam cảm thấy run rẩy trong lòng.
Cô đột nhiên ngẩng đầu một cái.
Quan Triều Viễn vĩnh viễn mặc tây trang màu đen xuất hiện trước mặt cô.
Tô Lam vẫn luôn nghĩ anh có tiền như vậy, chẳng lẽ anh chỉ mặc một bộ quần áo như vậy thôi sao?
Quan Triều Viễn quan sát vẻ mặt tiều tụy của Tô Lam một chút, sau đó nghiêm túc nói: “Bây giờ chỉ còn cách buổi đấu thầu chín giờ ngày mai mười mấy tiếng, cô chắc chắn mình có thể hoàn thành sao?”
Mặc dù biểu cảm lần này của Quan Triều Viễn rất nghiêm túc nhưng anh cũng không hề biểu lộ chút khinh thường nào.
Tô Lam nhìn đồng hồ trên tay rồi khẳng định: “Năm, sáu giờ sáng mai tôi nhất định có thể hoàn thành.”
Quan Triều Viễn gật đầu: “Vậy đêm nay tôi nghỉ ngơi ở công ty, cô làm xong bản dự toán thì đưa thẳng sang cho tôi!”
Tô Lam còn chưa kịp đáp lời thì anh đã quay người rời đi.
Tô Lam thức trắng cả đêm, cuối cùng lúc sáu rưỡi sáng hôm sau cũng hoàn thành xong bản dự toán.
Cô ôm hai chồng bản dự toán dày cộm vào lòng, nhẹ nhàng bước đến văn phòng của Quan Triều Viễn.
Cửa văn phòng tổng giám đốc đang khép hờ.
Tô Lam liếc mắt nhìn vào trong, phát hiện Quan Triều Viễn đã ngồi làm việc trên bàn.
Cô cứ cho rằng giờ này anh vẫn còn đang ngủ.
Cốc cốc…
Cô khẽ gõ cửa, giọng nói trầm thấp đặc trưng của Quan Triều Viễn lập tức truyền ra từ bên trong: “Vào đi.”
Tô Lam cất bước đi vào, đặt chồng dự toán dày cộm trước mặt Quan Triều Viễn: “Tổng giám đốc Quan, tôi đã hoàn thành bản dự toán.”
Quan Triều Viễn lật bản dự toán ra, sau đó hỏi với ánh mắt nghi ngờ: “Bây giờ tôi không có thời gian kiểm tra bản dự toán một cách cẩn thận.
Nếu lần này bản dự toán mà chúng ta gửi đi có sai sót, vậy thì tác phong làm việc nghiêm túc, cẩn thận của Thịnh Thế sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, cô hiểu rõ chưa?”
Tô Lam lập tức cảm thấy lo lắng, nhưng việc đã đến nước này thì cô cũng chẳng còn lý do để rút lui.
Xem ra hôm nay không thành công thì cũng thành nhân.
Cô vừa tốt nghiệp đã vào Thịnh Thế làm.
Suốt ba năm, cô vẫn luôn làm việc vô cùng cẩn thận, bởi vì Thịnh Thế giúp cô nuôi sống mẹ và em gái.
Tình cảm mà cô dành cho Thịnh Thế luôn thể hiện rõ trên mặt.
Sự châm chọc của Quan Triều Viễn khiến Tô Lam càng dốc hết sức tiến lên phía trước.
Từ hôm đó trở đi, cô không hề rời khỏi văn phòng nửa bước.
Đói thì ăn bánh quy, mì gói, mệt thì nằm xuống ngủ một tiếng.
Mấy ngày kế tiếp, người cô đã rất dơ, mắt cũng hoàn toàn biến thành gấu trúc.
Buổi sáng hôm đó Kiều Tâm vừa vào văn phòng đã hấp tấp chạy tới nói: “Tô Lam, vừa rồi tổng giám đốc Quan đến đây làm gì vậy?”
Tô Lam mù mờ ngẩng đầu: “Nhà tư bản? Anh ta chưa từng tới đây mà.”
“Vừa rồi lúc mới đến, tớ rõ ràng thấy anh ta bước ra từ nơi này.” Kiều Tâm chỉ vào cửa và nói.
Lúc này Tô Lam đột nhiên hiểu ra: Quan Triều Viễn khẳng định đến xem trò cười của mình, anh ta cho rằng mình nhất định sẽ không thể hoàn thành bản dự toán trước thứ hai.
Mẹ nó, Tô Lam vén tay áo lên, lần này nhất định phải cho anh rửa mắt mà nhìn.
“Tớ biết rồi, nhà tư bản hẳn là lén lút tới thăm cậu.
Có phải anh ta có ý với cậu hay không?” Kiều Tâm trêu ghẹo.
Bây giờ nhà tư bản đã trở thành biệt danh của Quan Triều Viễn.
Tô Lam lườm cô ấy một cái: “Anh ta đến để xem trò cười của tớ.”
Nhìn thấy quầng thâm mắt của Tô Lam, Kiều Tâm áy náy nói: “Tô Lam, thật xin lỗi, là tớ liên lụy cậu.
Mấy ngày nay cậu thức tới mức thành gấu trúc mà tớ cũng không giúp gì được cho cậu.”
Tô Lam ngẩng đầu nhìn Kiều Tâm đang áy náy, cố ý nói một cách nhẹ nhàng: “Nhìn cậu cũng đâu tốt hơn chút nào? Cậu chẳng thể trông cậy vào người anh trai kia của cậu, bây giờ dì chỉ có thể trông chờ vào cậu mà thôi.
Được rồi, mau đi làm việc đi.
Tan làm cậu còn phải đến bệnh viện đấy!”
“Cảm ơn.” Kiều Tâm cảm kích nói một câu, bất đắc dĩ quay về bàn làm việc của mình.
Tô Lam cúi đầu tiếp tục công việc, bây giờ đối với cô, mỗi giây mỗi phút đều vô cùng quan trọng.
Chạng vạng tối chủ nhật, tất cả đồng nghiệp đã tan làm còn Tô Lam vẫn đang chiến đấu trước máy vi tính.
Văn phòng trống rỗng bỗng vang tiếng bước chân trầm ổn, Tô Lam cảm thấy run rẩy trong lòng.
Cô đột nhiên ngẩng đầu một cái.
Quan Triều Viễn vĩnh viễn mặc tây trang màu đen xuất hiện trước mặt cô.
Tô Lam vẫn luôn nghĩ anh có tiền như vậy, chẳng lẽ anh chỉ mặc một bộ quần áo như vậy thôi sao?
Quan Triều Viễn quan sát vẻ mặt tiều tụy của Tô Lam một chút, sau đó nghiêm túc nói: “Bây giờ chỉ còn cách buổi đấu thầu chín giờ ngày mai mười mấy tiếng, cô chắc chắn mình có thể hoàn thành sao?”
Mặc dù biểu cảm lần này của Quan Triều Viễn rất nghiêm túc nhưng anh cũng không hề biểu lộ chút khinh thường nào.
Tô Lam nhìn đồng hồ trên tay rồi khẳng định: “Năm, sáu giờ sáng mai tôi nhất định có thể hoàn thành.”
Quan Triều Viễn gật đầu: “Vậy đêm nay tôi nghỉ ngơi ở công ty, cô làm xong bản dự toán thì đưa thẳng sang cho tôi!”
Tô Lam còn chưa kịp đáp lời thì anh đã quay người rời đi.
Tô Lam thức trắng cả đêm, cuối cùng lúc sáu rưỡi sáng hôm sau cũng hoàn thành xong bản dự toán.
Cô ôm hai chồng bản dự toán dày cộm vào lòng, nhẹ nhàng bước đến văn phòng của Quan Triều Viễn.
Cửa văn phòng tổng giám đốc đang khép hờ.
Tô Lam liếc mắt nhìn vào trong, phát hiện Quan Triều Viễn đã ngồi làm việc trên bàn.
Cô cứ cho rằng giờ này anh vẫn còn đang ngủ.
Cốc cốc…
Cô khẽ gõ cửa, giọng nói trầm thấp đặc trưng của Quan Triều Viễn lập tức truyền ra từ bên trong: “Vào đi.”
Tô Lam cất bước đi vào, đặt chồng dự toán dày cộm trước mặt Quan Triều Viễn: “Tổng giám đốc Quan, tôi đã hoàn thành bản dự toán.”
Quan Triều Viễn lật bản dự toán ra, sau đó hỏi với ánh mắt nghi ngờ: “Bây giờ tôi không có thời gian kiểm tra bản dự toán một cách cẩn thận.
Nếu lần này bản dự toán mà chúng ta gửi đi có sai sót, vậy thì tác phong làm việc nghiêm túc, cẩn thận của Thịnh Thế sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, cô hiểu rõ chưa?”
Tô Lam lập tức cảm thấy lo lắng, nhưng việc đã đến nước này thì cô cũng chẳng còn lý do để rút lui.
Xem ra hôm nay không thành công thì cũng thành nhân.
Cô vừa tốt nghiệp đã vào Thịnh Thế làm.
Suốt ba năm, cô vẫn luôn làm việc vô cùng cẩn thận, bởi vì Thịnh Thế giúp cô nuôi sống mẹ và em gái.
Tình cảm mà cô dành cho Thịnh Thế luôn thể hiện rõ trên mặt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...