“Anh nói tôi không nói lý lẽ, thật ra anh mới không nói lý lẽ, chuyện gì cũng có thể liên tưởng đến mặt này.” Trong ánh mắt của Tô Lam tràn ngập căm hận.
“Tôi không nói lý lẽ đấy.
Nói cho cô biết, trong thời gian đang mang thai con của tôi không được phép đến gần bất cứ người đàn ông nào!” Nói xong, Quan Triều Viễn hất tay của Tô Lam ra, tức giận bỏ đi.
“Quan Triều Viễn…” Tô Lam đứng sau lưng anh, hét lên, anh nhắm mắt bịt tai, biển mắt tại khung cửa.
Chiếc xe chạy chầm chậm trên đường Bàn Sơn để xuống núi.
Quan Triều Viễn ngồi ở ghế sau vẫn luôn hút thuốc, cửa kính xe kéo xuống một nửa, không khí bên trong xe vẫn ngột ngạt như cũ.
“Lâm Minh” Bỗng nhiên vẻ mặt Quan Triều Viễn hiu quạnh lên tiếng.
“Tổng giám đốc Quan?” Lâm Minh quay đầu nhìn lại, dường như anh ta chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của ông chủ.
Một lúc sau, bỗng nhiên anh giống như đang độc thoại, lại giống như đang dốc bầu tâm sự: “Tại sao có một số người phụ nữ không biết tốt xấu như vậy? Bất kể cậu đối xử với cô ta như thế nào, cô ta cũng không hề cảm nhận được.”
“Anh đang nói bà chủ sao?” Lâm Minh hỏi.
Lúc này, Quan Triều Viễn tự chế giễu một tiếng: “Sao tôi lại nói với cậu những thứ này nhỉ? Cậu chưa kết hôn, cũng chưa từng yêu đương, cậu còn không có kinh nghiệm phong phú bằng tôi.”
Nghe vậy, Lâm Minh đang cầm vô lăng cười nói: “Chính vì ngại phụ nữ phiền phức nên tôi mới không yêu đương”
“Đó là vì cậu vẫn chưa gặp được người có thể khiến cậu vừa gặp đã thương.” Quan Triều Viễn nhìn núi non tối đen như mực ở bên ngoài cửa sổ, nói lầm bầm.
“Tổng giám đốc Quan, bây giờ anh hơi…” Lâm Minh muốn nói nhưng lại thôi.
“Hơi gì?” Quan Triều Viễn thờ ơhỏi.
“Hơi đau khổ vì tình” Lâm Minh lắc đầu cười.
Nhiều năm qua, Lâm Minh vẫn luôn là trợ lý của Quan Triều Viễn, hai người ngoại trừ quan hệ cấp trên cấp dưới ra thì quan hệ cá nhân cũng rất tốt, cho nên khi không có người thì nói chuyện tương đổi tùy tiện.
Đương nhiên, Lâm Minh, người này công ty phân minh, biết khi nào nên tùy tiện, khi nào nên thận trọng, đây cũng là nguyên nhân mà anh ta có thể trở thành trợ thủ đắc lực của Quan Triều Viễn.
“Thằng nhóc cậu dám cười nhạo tôi à?” Trên khuôn mặt lạnh lùng của Quan Triều Viễn thoáng qua ý cười.
“Không dám, không dám” Lâm Minh vội vàng xua tay.
Sau một lúc trêu đùa, tâm trạng của Quan Triều Viễn cũng tốt hơn rất nhiều.
Ting ting…
Lúc này, bỗng nhiên trong xe vang lên tiếng chuông điện thoại.
Quan Triều Viễn lấy điện thoại của mình ra, cúi đầu, vừa nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, lông mày hơi nhíu lại, những vẫn bấm nhận điện thoại.
“Alô?”
“Triều Viễn, chẳng phải anh nói tối nay sẽ đến thăm em sao? Bây giờ sắp đến mười giờ rồi, sao anh vẫn chưa đến?” Đầu dây bên kia nghe thấy giọng nói của Quan Triều Viễn, lập tức dịu dàng nói.
“Anh nói tôi không nói lý lẽ, thật ra anh mới không nói lý lẽ, chuyện gì cũng có thể liên tưởng đến mặt này.” Trong ánh mắt của Tô Lam tràn ngập căm hận.
“Tôi không nói lý lẽ đấy.
Nói cho cô biết, trong thời gian đang mang thai con của tôi không được phép đến gần bất cứ người đàn ông nào!” Nói xong, Quan Triều Viễn hất tay của Tô Lam ra, tức giận bỏ đi.
“Quan Triều Viễn…” Tô Lam đứng sau lưng anh, hét lên, anh nhắm mắt bịt tai, biển mắt tại khung cửa.
Chiếc xe chạy chầm chậm trên đường Bàn Sơn để xuống núi.
Quan Triều Viễn ngồi ở ghế sau vẫn luôn hút thuốc, cửa kính xe kéo xuống một nửa, không khí bên trong xe vẫn ngột ngạt như cũ.
“Lâm Minh” Bỗng nhiên vẻ mặt Quan Triều Viễn hiu quạnh lên tiếng.
“Tổng giám đốc Quan?” Lâm Minh quay đầu nhìn lại, dường như anh ta chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của ông chủ.
Một lúc sau, bỗng nhiên anh giống như đang độc thoại, lại giống như đang dốc bầu tâm sự: “Tại sao có một số người phụ nữ không biết tốt xấu như vậy? Bất kể cậu đối xử với cô ta như thế nào, cô ta cũng không hề cảm nhận được.”
“Anh đang nói bà chủ sao?” Lâm Minh hỏi.
Lúc này, Quan Triều Viễn tự chế giễu một tiếng: “Sao tôi lại nói với cậu những thứ này nhỉ? Cậu chưa kết hôn, cũng chưa từng yêu đương, cậu còn không có kinh nghiệm phong phú bằng tôi.”
Nghe vậy, Lâm Minh đang cầm vô lăng cười nói: “Chính vì ngại phụ nữ phiền phức nên tôi mới không yêu đương”
“Đó là vì cậu vẫn chưa gặp được người có thể khiến cậu vừa gặp đã thương.” Quan Triều Viễn nhìn núi non tối đen như mực ở bên ngoài cửa sổ, nói lầm bầm.
“Tổng giám đốc Quan, bây giờ anh hơi…” Lâm Minh muốn nói nhưng lại thôi.
“Hơi gì?” Quan Triều Viễn thờ ơhỏi.
“Hơi đau khổ vì tình” Lâm Minh lắc đầu cười.
Nhiều năm qua, Lâm Minh vẫn luôn là trợ lý của Quan Triều Viễn, hai người ngoại trừ quan hệ cấp trên cấp dưới ra thì quan hệ cá nhân cũng rất tốt, cho nên khi không có người thì nói chuyện tương đổi tùy tiện.
Đương nhiên, Lâm Minh, người này công ty phân minh, biết khi nào nên tùy tiện, khi nào nên thận trọng, đây cũng là nguyên nhân mà anh ta có thể trở thành trợ thủ đắc lực của Quan Triều Viễn.
“Thằng nhóc cậu dám cười nhạo tôi à?” Trên khuôn mặt lạnh lùng của Quan Triều Viễn thoáng qua ý cười.
“Không dám, không dám” Lâm Minh vội vàng xua tay.
Sau một lúc trêu đùa, tâm trạng của Quan Triều Viễn cũng tốt hơn rất nhiều.
Ting ting…
Lúc này, bỗng nhiên trong xe vang lên tiếng chuông điện thoại.
Quan Triều Viễn lấy điện thoại của mình ra, cúi đầu, vừa nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, lông mày hơi nhíu lại, những vẫn bấm nhận điện thoại.
“Alô?”
“Triều Viễn, chẳng phải anh nói tối nay sẽ đến thăm em sao? Bây giờ sắp đến mười giờ rồi, sao anh vẫn chưa đến?” Đầu dây bên kia nghe thấy giọng nói của Quan Triều Viễn, lập tức dịu dàng nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...