Nghe thấy cân nặng của Tô Lam đã tăng thêm hai kg, khóe miệng của Quan Triều Viễn cong lên một chút, dường như rất hài lòng với kết quả này.
“Mọi người vất vả rồi, mẹ Trần, tiễn khách.
Sau đó Quan Triều Viễn nói.
Bác sĩ và y tá xách theo dụng cụ, nối đuôi nhau mà đi, mẹ Trần cũng đi theo ra ngoài.
Quan Triều Viễn đi đến bên giường, quan sát Tô Lam, lại nhìn sang cái bụng đã to lên của cô, sau đó duỗi tay muốn sờ.
Tô Lam chán ghét duỗi tay hất tay của anh ra, thấp giọng nói một câu: “Đừng đụng vào tôi!”
“Cô nghĩ rằng tôi có hứng thú đụng vào cô sao? Tôi chỉ muốn đụng vào con của tôi thôi.” Quan Triều Viễn phản bác ngay lập tức.
Nghe vậy, khuôn mặt của Tô Lam đỏ lên.
Sau đó cô nén giận, bình tĩnh hòa nhã nói với Quan Triều Viễn: “Quan Triều Viễn, nếu người mà anh yêu đã trở về rồi, vậy tại sao anh lại không ly hôn với tôi? Cho dù ly hôn rồi thì tôi vẫn có thể bình an sinh con cho anh.
Anh không ly hôn với tôi, anh và người anh yêu sẽ không thể kết hôn, chẳng lẽ anh bằng lòng nhìn thấy người anh yêu đau khổ sao?”
Tô Lam không hiểu tại sao Quan Triều Viễn phải làm như vậy, lẽ nào chỉ vì mình đã chọc giận anh, anh muốn bảo vệ sĩ diện của người đàn ông sao? Hay là nhất định phải khiến mình sinh con trong cuộc hôn nhân, như vậy thì đứa bé sẽ có một thân phận hợp pháp hợp tình?
Ánh mắt của Quan Triều Viễn nhìn chằm chằm trên người của Tô Lam một lúc, dường như hơi tức giận: “Tô Lam, cô là người phụ nữ tự cho là đúng nhất mà tôi từng gặp!”
“Quan Triều Viễn, anh đừng tấn công cá nhân, tôi đang nghiêm túc nói chuyện với anh về chuyện giữa chúng ta.” Tô Lam nói.
“Chuyện giữa chúng ta, tôi nói là được, cô không có tư cách nói chuyện với tôi!” Nói xong, Quan Triều Viễn không kiên nhẫn xoay người đi ra ngoài.
Thấy anh muốn đi, Tô Lam biết lần này anh đi không biết khi nào mới đến nữa, cho nên nóng lòng muốn nói rõ với anh, chân trần nhảy xuống giường, bước đến cản đường đi của anh.
“Cô muốn thế nào?” Quan Triều Viễn nhíu mày lại, nhìn chằm chằm cô.
Tô Lam không thèm suy nghĩ, trả lời ngay: “Tôi muốn ly hôn!”
Mặc dù chỉ vỏn vẹn bốn chữ, nhưng trán của Quan Triều Viễn nổi hết gân xanh lên truy hỏi: “Cô muốn ly hôn với tôi gấp như vậy, có phải muốn đi tìm Trịnh Hạo không?”
“Đó là chuyện riêng của tôi.” Biết anh vẫn đang nghi ngờ mình và Trịnh Hạo, Tô Lam nói dứt khoát.
Câu nói này đã chọc giận Quan Triều Viễn, anh duỗi tay nắm lấy cánh tay của Tô Lam, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bây giờ cô vẫn đang mang thai con của tôi mà đã vội vàng muốn đi tìm người đàn ông khác như vậy sao?”
Nghe thấy cân nặng của Tô Lam đã tăng thêm hai kg, khóe miệng của Quan Triều Viễn cong lên một chút, dường như rất hài lòng với kết quả này.
“Mọi người vất vả rồi, mẹ Trần, tiễn khách.
Sau đó Quan Triều Viễn nói.
Bác sĩ và y tá xách theo dụng cụ, nối đuôi nhau mà đi, mẹ Trần cũng đi theo ra ngoài.
Quan Triều Viễn đi đến bên giường, quan sát Tô Lam, lại nhìn sang cái bụng đã to lên của cô, sau đó duỗi tay muốn sờ.
Tô Lam chán ghét duỗi tay hất tay của anh ra, thấp giọng nói một câu: “Đừng đụng vào tôi!”
“Cô nghĩ rằng tôi có hứng thú đụng vào cô sao? Tôi chỉ muốn đụng vào con của tôi thôi.” Quan Triều Viễn phản bác ngay lập tức.
Nghe vậy, khuôn mặt của Tô Lam đỏ lên.
Sau đó cô nén giận, bình tĩnh hòa nhã nói với Quan Triều Viễn: “Quan Triều Viễn, nếu người mà anh yêu đã trở về rồi, vậy tại sao anh lại không ly hôn với tôi? Cho dù ly hôn rồi thì tôi vẫn có thể bình an sinh con cho anh.
Anh không ly hôn với tôi, anh và người anh yêu sẽ không thể kết hôn, chẳng lẽ anh bằng lòng nhìn thấy người anh yêu đau khổ sao?”
Tô Lam không hiểu tại sao Quan Triều Viễn phải làm như vậy, lẽ nào chỉ vì mình đã chọc giận anh, anh muốn bảo vệ sĩ diện của người đàn ông sao? Hay là nhất định phải khiến mình sinh con trong cuộc hôn nhân, như vậy thì đứa bé sẽ có một thân phận hợp pháp hợp tình?
Ánh mắt của Quan Triều Viễn nhìn chằm chằm trên người của Tô Lam một lúc, dường như hơi tức giận: “Tô Lam, cô là người phụ nữ tự cho là đúng nhất mà tôi từng gặp!”
“Quan Triều Viễn, anh đừng tấn công cá nhân, tôi đang nghiêm túc nói chuyện với anh về chuyện giữa chúng ta.” Tô Lam nói.
“Chuyện giữa chúng ta, tôi nói là được, cô không có tư cách nói chuyện với tôi!” Nói xong, Quan Triều Viễn không kiên nhẫn xoay người đi ra ngoài.
Thấy anh muốn đi, Tô Lam biết lần này anh đi không biết khi nào mới đến nữa, cho nên nóng lòng muốn nói rõ với anh, chân trần nhảy xuống giường, bước đến cản đường đi của anh.
“Cô muốn thế nào?” Quan Triều Viễn nhíu mày lại, nhìn chằm chằm cô.
Tô Lam không thèm suy nghĩ, trả lời ngay: “Tôi muốn ly hôn!”
Mặc dù chỉ vỏn vẹn bốn chữ, nhưng trán của Quan Triều Viễn nổi hết gân xanh lên truy hỏi: “Cô muốn ly hôn với tôi gấp như vậy, có phải muốn đi tìm Trịnh Hạo không?”
“Đó là chuyện riêng của tôi.” Biết anh vẫn đang nghi ngờ mình và Trịnh Hạo, Tô Lam nói dứt khoát.
Câu nói này đã chọc giận Quan Triều Viễn, anh duỗi tay nắm lấy cánh tay của Tô Lam, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bây giờ cô vẫn đang mang thai con của tôi mà đã vội vàng muốn đi tìm người đàn ông khác như vậy sao?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...