Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Nghe thấy vậy, Tô Lam trợn tròn mắt, đúng là anh có chuẩn bị mà đến, lần nào cô cũng đánh giá thấp anh, lần này cô lại không có đường để cãi.

“Nhưng… nhưng anh cũng phải để tôi liên lạc với họ chứ? Họ không gặp được tôi… chắc chắn sẽ dấy lên nghi ngờ” Dưới ánh mắt của Quan Triều Viễn, Tô Lam không hiểu sao chỉ trong chớp mắt mà cô đã đổi yêu cầu của mình từ việc rời khỏi đây thành liên lạc với mẹ và em gái là đủ rồi.

Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi nói: “Được, nhưng hôm nay hơi muộn, sáng mai cô có thể gọi cho người nhà, cũng có thể gọi cho Kiều Tâm, nhưng phải có mặt mẹ Trần.

Tô Lam, đừng giở trò quỷ với tôi nữa, nếu không họ sẽ sống rất thảm!”
Tô Lam biết chắc chắn anh có thể làm được, không nói đến cái khác, tìm người dọa mẹ với em gái thôi là họ đã không chịu nổi.


Về phần Kiều Tâm, nếu đuổi việc cô ấy thì cuộc sống của cô ấy sẽ rơi vào khó khăn.

Tô Lam biết, cho dù nói với họ tình hình của cô, họ cũng không giúp được gì cho cô, hơn nữa còn khiến họ bị liên lụy.

Đảo mắt nhìn quanh căn phòng trước mắt, Tô Lam chợt đổi ý.

Chẳng phải sống ở đây mấy tháng sao? Môi trường ở đây lại tốt, có người chăm sóc, không khí trong núi cũng rất có lợi cho phụ nữ có thai, cớ gì mà cô không ở chứ?
Ngay sau đó, Tô Lam thẳng thừng nói: “Tôi đói rồi!”
Mặc dù trong giọng nói mang theo bất lực và kiềm nén, nhưng cuối cùng cô cũng chịu ăn.


Quan Triều Viễn quay lưng đi, sờ mũi, khóe miệng cong lên nụ cười như có như không, sau đó lớn giọng gọi bên ngoài: “Mẹ Trần, cô ấy đói rồi, mang cơm đến đi!”
“Đến đây đến đây!” Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến giọng của mẹ Trần.

Mẹ Trần vẫn chuẩn bị cơm, nghe tiếng gọi thì bưng khay lên lầu.

Để hai món ăn bình thường Tô Lam thích ăn và cơm lên tủ đầu giường, Tô Lam nóng lòng cầm đũa lên, cúi đầu ăn như hổ đói.

Cảm giác đói thật sự rất khó chịu, mang thai mà đói thì càng khó chịu hơn là khó chịu, nuốt mấy miếng xuống bụng, Tô Lam không còn hoảng hốt nữa, cũng có sức để đối đầu với Quan Triều Viễn.

Mẹ Trần đứng trước mặt Quan Triều Viễn, cười nói: “Cậu chủ, muộn vậy rồi, đường núi cũng không dễ đi, hay là cậu ở đây một đêm rồi mai hẵng đi? Tôi chuẩn bị quần áo sạch và chăn ga cho cậu nhé?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận