Cho dù nói thế nào, thì cũng được xem như là đã đạt được mục đích quan trọng nhất của hôm nay, Thịnh Dự Khải đang định kết thúc, Thịnh Trạch Dung vẫn luôn đứng làm nền đột nhiên bước lên.
“Chờ đã, còn có tôi.”
Thịnh Trạch Dung lấy từ trong túi ra mấy tờ văn bản, nội dung cũng không khác gì với nội dung mà bọn họ vừa ký, chỉ là bên trên thay tên của cậu ta.
Cậu ta tuyên bố trước mặt phóng viên: “Tuy rằng mục đích cuộc họp báo ngày hôm nay nay không phải vì tôi, nhưng tôi cũng muốn tham gia vào vụ việc gây xôn xao này.
Tôi cũng giống như anh cả, muốn cắt đứt quan hệ với bọn họ.
Tôi không cần một đồng tiền nào của nhà họ Thịnh, tôi muốn rời khỏi nhà!”
Từ trước đến nay Thịnh Trạch Dung không có cảm giác tồn tại trước mặt công chúng, nhưng hôm nay, vừa nói ra mấy lời này, khiến cho cậu ta lập tức trở thành đề tài nóng cho mọi người bàn luận ở Giang Châu!
“Im đi, con theo góp vui làm gì?” Bạch Tuyết đã sắp bị con trai út chọc tức chết.
Bình thường bà ta đã không thích con trai út qua lại thân thiết với Thịnh Hàn Ngọc, nhưng không ngờ rằng cậu ta lại có thể không đáng tin đến mức này.
Loại chuyện như thế này cũng muốn làm theo bè theo phái sao? Đây đâu phải chuyện tốt lành gì.
“Đây là tự cậu nói, cậu đừng hối hận” Thịnh Dự Khải vừa tức vừa mừng.
Tức vì trong thời khắc quan trọng em trai lại đồng lòng với Thịnh Hàn Ngọc, vui vì cậu ta ngốc, cậu ta không cần tài sản thì tất cả tài sản sẽ thuộc về anh ta!
Thịnh Hàn Ngọc cảm động, nhưng anh vẫn nhắc nhở em ba: “Trạch Dung, chú không cần phải làm như vậy.”
Thịnh Trạch Dụng cười, nụ cười ngay thẳng sáng rỡ như ánh mặt trời: “Anh cả, anh sợ em giành ông nói với anh sao? Em cũng muốn giành đó, thờ phụng hương khói cho ông nội không phải là chuyện của một mình anh, em cũng muốn xen một chân vào.”
Tuy rằng là từ chối, những lời đã nói đến nước này, Thịnh Hàn Ngọc chỉ có thể vỗ bả vai em ba, không nói thêm một lời nào, tình nghĩa hai anh em giờ khắc này đã định trước là cả đời.
Sau cuộc họp báo.
Thịnh Hàn Ngọc thông báo tang lễ khắp Giang Thành, tổ chức lễ tang cho ông cụ!
Giấy báo tang phát đi rất nhiều, nhưng mà người đến lại không nhiều lắm.
Ngoại trừ những người bạn qua lại thân thiết với công cụ khi còn sống và Vân Triết Hạo, Giản Nghi Ninh, Ánh Tử ra, thì không một người nào có quan hệ làm ăn chặt chẽ với nhà họ Thịnh đến.
Vài người biết những người đó nhất định là do Thịnh Dự Khải bày mưu đặt kế, không cho bọn họ tới, là vì muốn làm mất mặt mũi Thịnh Hàn Ngọc và Thịnh Trạch Dung, để bọn họ biết rời khỏi nhà họ Thịnh thì hai người bọn họ chẳng là gì cả!
Chỉ đáng tiếc là, mong ước của Thịnh Dự Khải đã thất bại.
Thật ra năm người nhà họ Thịnh đều đã tới, nhưng mà bọn họ không có tư cách đứng ở khu người nhà đáp lễ, cũng chỉ có thể khom lưng dâng hương như người ngoài là xong.
Thời Vũ Thành cũng tới, nghiêm túc khom lưng dâng hương như mọi người, sau đó đến bên cạnh Thịnh Hàn Ngọc nói với anh hãy bớt đau lòng, sức khỏe quan trọng, ông cụ trên trời có linh thiêng nhất định mong anh sống tốt, mà không phải là suy sụp!
“Cảm ơn ông.”
Thịnh Hàn Ngọc thật lòng nói cảm ơn.
Thời Vũ Thành thật sự rất thiện lương, lẽ ra Thời Du Huyên đến giờ vẫn chưa tìm được, sau khi xảy ra chuyện này, nếu ông vui sướng nhìn người gặp họa thì cũng là phản ứng bình thường.
Nhưng Thời Vũ Thành không như vậy, ông ấy không chỉ an ủi Thịnh Hàn Ngọc, còn lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng đặt vào tay Thịnh Hàn Ngọc: “Trong này có hai mươi mốt triệu hai trăm lẻ ba nghìn chín tệ.” Có chẵn có lẻ.
“Cậu cầm lấy mà dùng đi.”
Đương nhiên Thịnh Hàn Ngọc không thiếu chút tiền ấy, nhưng không khỏi khiến cho anh cảm động không biết phải làm sao, vội vàng nhét thẻ ngân hàng lại: “Không, tôi không thiếu tiền, ông lấy lại đi.”
Có chắn có lẽ, vừa nhìn là biết ông ấy đã lấy ra toàn bộ số tiền mình có thể lấy, nếu không thì không phải là con số này.
Thời Vũ Thành kiên quyết không nhận lại, cố chấp nhất định phải bắt Thịnh Hàn Ngọc nhận lấy, còn nói: “Cậu không cần phải xấu hổ, thật ra tiền này là của Huyền Huyên, mấy năm nay tôi vẫn luôn bạc đãi Huyên Huyên, bây giờ giúp chồng của con bé cũng coi như là giúp con bé."
Lòng vướng bận con gái của Thời Vũ Thành vẫn không thay đổi, nhưng vào lúc này thái độ lại khác biệt, không phải thúc giục Thịnh Hàn Ngọc nhanh chóng tìm Thời Du Huyên, mà là dùng danh nghĩa Thời Du Huyên cứu người chồng trên danh nghĩa của cô.
Thời Vũ Thành làm ăn buôn bán hồ đồ, tính cách mềm mỏng cũng rất rõ ràng, thường xuyên bị người khác lợi dụng...!
Nhưng tất cả những khuyết điểm này đứng trước lòng lương thiện và hiện nghĩa của ông ấy thì tất cả đều không đáng nhắc tới!
Không chỉ Thịnh Hàn Ngọc, đến cả những người khác cũng bị cảm động, nhưng những người khác không hiểu chính là: Vì sao Ảnh Tử lại khóc thảm thương như vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...