Cô có một giấc mơ ngắn ngủi, trong mơ nhìn thấy thân ảnh Mộ Phi, cô thì thào kêu ra tiếng, giống như chỉ cần gọi tên anh, mới có thể làm cô tỉnh lại.
Nữ tài xế rốt cuộc đã nhìn thấy tòa nhà, cô ấy lập tức nhắn ga tăng tốc.
Xe vòng qua bồn hoa chạy đến trước cửa tòa nhà.
Cô ấy dừng xe, quay đầu nhìn cô gái ngồi phía sau, thế nhưng mặt cô đã đỏ như máu, hơn nữa thần trí còn không quá tỉnh táo thì thào nói gì đó.
“Này, cô gái, đến địa chỉ cô đưa rồi, cô có muốn xuống xe không?”
Tài xế lên tiếng gọi cô.
Thư Thuần lập tức bị âm thanh này dọa sợ, cô giật mình bừng tỉnh, mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Cô gái, đến nơi rồi, mời cô xuống xe!”
Nữ tài xế cũng không muốn gặp rắc rối, một cô gái đang sinh bệnh như Thư Thuần, cô ấy chỉ muốn cô nhanh xuống xe.
Thư Thuần trả tiền rồi xuống xe.
Cô đứng trước tòa nhà cao lớn, cô ngẳng đầu muốn nhìn xem tòa nhà này cao bao nhiêu, lại cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người rơi vào hôn mê.
Khi Thư Thuần ngắt xỉu, vừa lúc có một nhân viên của Mộ Phi đi ra cổng.
Bây giờ trong hộp thư của tất cả nhân viên trong công ty Mộ Phi đều có hình ảnh của Thư Thuần, có thể nói toàn bộ nhân viên trong công ty đều biết Mộ Phi đang tìm cô gái này.
Nữ nhân viên này nhìn thấy Thư Thuần ngắt xỉu, lập tức nhanh chóng chạy đến.
Thư Thuần đã ngắt đi rồi, cô ấy liền lấy điện thoại ra gọi cho đồng nghiệp.
Đồng thời cũng nói với đồng nghiệp này lập tức báo với Mộ Phi.
Điện thoại trên bàn làm việc của Mộ Phi lần nữa vang lên, anh như cũ nhanh chóng nghe máy: “Alo!”
“Mộ tổng, tìm thấy cô gái ngài cần tìm rồi.
Cô ấy đang ở trước cổng công ty, nhưng cô ấy bị ngất rồi.”
“Cái gì? Nhanh đưa đi bệnh viện.”
Mộ Phi sốt ruột nói.
Thư Thuần được nhân viên lái xe đưa đến bệnh viện gần đó.
Xe của Mộ Phi cũng theo sau chạy đến bệnh viện.
Thư Thuần vẫn không tỉnh lại, đưa vào bệnh viện liền được chuyển đến phòng cấp cứu.
Lúc Mộ Phi đến nơi, cô đã được đưa vào vài phút.
Nhìn cánh cửa màu xanh lạnh lẽo, lòng Mộ Phi như lửa đốt, đã lâu rồi anh không hận chính mình như vậy.
Anh quá ngu ngốc, tại sao trước kia lại chọn rời xa cô? Nếu anh không rời đi, thì sẽ không phát sinh chuyện như hôm nay.
Cô rốt cuộc đã trải qua chuyện gì? Tại sao lại ngất xỉu trước cổng công ty anh? Chẳng lẽ cô thật sự đã xảy ra chuyện?
Trong lòng Mộ Phi đã không thể tha thứ cho bản thân mình nữa.
Thư Thuần bởi vì sốt cao, lại đang đói, chức năng thân thể cô cũng không tốt, thậm chí đã truyền đến phế bộ, dẫn đến viêm phổi nặng.
Bác sĩ truyền dịch cho Thư Thuần, cũng đổi cho cô quần áo bệnh nhân sạch sẽ.
Xe lăn của Mộ Phi vẫn chờ ngoài cửa, phút chốc, cánh cửa trước mặt anh mở ra, trong lòng anh lập tức căng thẳng.
Anh đẩy xe lăn qua, hiện ra trước mắt anh là khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
Chỉ mới nữa năm không gặp, cô càng gầy hơn, nằm trên chăn màu trắng, cả người thoạt nhìn cực kỳ suy yếu.
Trái tim Mộ Phi thắt chặt.
“Bác sĩ, cô ấy bị bệnh gì? Đã xảy ra chuyện gì?”
Mộ Phi hỏi bác sĩ chủ trì.
“Lúc vị tiểu thư này được đưa đến, quần áo của cô ấy vẫn còn ướt, cả người sốt cao, hơn nữa còn kèm theo chứng viêm phổi.”
“Tại sao cô ấy lại bị ngất?”
š “Nguyên nhân cô ấy ngất xỉu ngoại trừ bên ngoài sốt cao, hẳn là do đói đến ngát đi.”
Nghe đến nguyên nhân này, đáy mắt Mộ Phi hiện lên sự đau lòng tột độ, rốt cuộc cô đã phải chịu đựng những gì?
“Trừ những chịu chứng này, cô ấy có bị thương ở đâu không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...