Gương mặt cô thanh lệ như một đóa hoa cúc, đứng trước mặt hai cô gái trạc tuổi, trang điểm đậm nét đẹp của cô nổi bật hơn hẳn.
Thư Thuần ngồi vào vị trí của mình, tim cô có chút hồi hộp và đầy mong đợi.
Hình gia, thời gian dùng bữa tối.
Mắt Hình Nhất Nặc có chút sưng đỏ xuất hiện trên bàn ăn, Tưởng Lam lập tức lo láng hỏi thăm cô: “Con sao thế?”
*Con không sao cả, ngủ không ngon thôi.”
Hình Nhất Nặc nói dối.
“Vậy thì đêm nay con nghỉ ngơi sớm đi, đừng thức khuya như vậy.”
Tưởng Lam căn dặn một câu.
Cơm nước xong xuôi, Hình Nhất Nặc lên lầu, nhốt mình trong phòng, vùi mình vào chăn bông không kìm được nước mắt.
Dù sao từ giờ trở đi cô không cần phải ra ngoài gặp người khác, cô muốn khóc thế nào cũng được.
Toà nhà tổng thống đã đến chín giờ, Tô Thám cảm thấy buồn ngủ, nhưng cô không biểu hiện ra ngoài.
Cô ngồi trên ghế sofa, bầu bạn với người đàn ông đang đọc tài liệu ở bàn làm việc.
Cô cũng đang cầm một cuốn sách trên tay, lúc này cảm thấy buồn ngủ không đọc vào được.
Hiên Viên Thần đang chăm chú đọc tài liệu, Tô Thám cũng không quấy rầy, cứ như vậy yên lặng ngủ ở lưng ghế sofa.
Hiên Viên Thần không nghe thấy tiếng lật sách bên cạnh nữa, anh ngắng đầu lên thì nhìn thấy vợ mình đã ngủ thiếp trên ghế soía.
Anh đặt tập tài liệu trên tay xuống, bước đến ngồi bên cạnh cô, Tô Thắm mới ngủ, nghe thấy tiếng anh đứng dậy cũng bừng tỉnh.
Đôi mắt mò mịt nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, mím môi cười: “Anh làm xong việc rồi à?”
“Ừm, làm xong rồi phải lên lầu ngủ thôi.”
“Vâng.”
Tô Thắm nói xong muốn đứng dậy, người đàn ông vươn tay thương tâm ôm lấy nàng, Tô Thâm cười ôm cổ anh: “Anh không mệt sao?”
“Không mệt.”
Hiên Viên Thần hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, thấp giọng cười: “Anh ôm vợ của mình sao có thể mệt được?”
Tô Thắm được ôm lên lầu, hai người đã sớm tắm rửa xong đi ngủ.
Tô Thắm đụng vào chăn lạnh thì run lên, Hiên Viên Thần vươn tay ôm lấy, truyền nhiệt cho cô.
Tô Thắm híp mắt, trong vòng tay của anh, cô nhắm mắt lại, đầu óc có chút choáng váng, lại nghĩ đến một chuyện, có phải cô chuẩn bị đến ngày? Cho nên mới mệt mỏi như vậy?
Đang nghĩ ngợi, cô cần thận đếm ngày, chọt mở mắt ra, gần đây cô quá thoải mái, cô quên mất kinh nguyệt của mình trễ một tuần rồi.
Hiên Viên Thần bị động tác ngẳắng đầu đột ngột của cô làm cho giật mình, anh đưa tay xoa xoa mái tóc dài của cô hỏi: “Làm sao vậy? Em gặp ác mộng hả?”
Tô Thắm muốn nói với anh, nhưng cô nghĩ, đừng nên để anh lo lắng chuyện này thì hơn.
Anh đã lo lắng đủ điều, còn chuyện của cô, có lẽ chỉ là chậm kinh do quá mệt mỏi gần đây thôiccc“Không có gì!”
Tô Thắm lập tức chôn người trong ngực anh: *Em muốn ngủ.”
“Ngủ đi.”
Hiên Viên Thần nhẹ giọng dỗ dành.
Tô Thắm nhắm mắt lại, rất nhanh liền tiền vào giấc ngủ.
Hiên Viên Thần nhẹ lên trán cô, lúc này tạm gác công việc sang một bên, chỉ nhìn khuôn mặt say ngủ như thế này của cô, trong lòng anh sẽ an tĩnh lại.
Sáng sớm hôm sau việc đầu tiên Tô Thắm tỉnh dậy chính là tò mò chuyện trễ kinh của mình.
Tối hôm qua cô cảm thấy mệt mỏi chỉ lơ mơ nhận thấy chậm trễ.
Bây giờ hoàn toàn tỉnh táo rồi, cô kiểm tra kỹ ngày tháng, lần đầu tiên cô và Hiên Viên Thần làm chuyện đó là cách đây hai mươi ngày, gần một tháng.
Chẳng lẽ….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...