Tuy rằng trên danh nghĩa bà ta và cậu chủ là chủ tớ, trên thực tế tình cảm lại như mẹ con, không có một người mẹ nào có thể nhìn con trai đau khổ ở thời điểm thế này.
"Bà đi ra ngoài đi."
Ảnh Tử không buồn giải thích, đẩy quản gia ra ngoài, sau đó đứng bên ngoài đóng cửa lại.
Quản gia muốn xông vào trong, trong lòng cực kỳ chán ghét cô gái mặt đơ như một tấm ảnh chụp này.
Quá máu lạnh, một cô gái trẻ tuổi lại không có chút xíu tình người nào, sau này chắc chắn không ai thèm lấy!
"Cô làm gì vậy?"
Ảnh Tử canh giữ ở cửa không cho vào, nói với quản gia: "Bà muốn để anh ấy mãi mãi chìm trong đau khổ như vậy sao? Hiện tại thứ anh ấy cần không phải muốn cái gì cho cái đó, mà là mau chóng tỉnh táo lại."
Thịnh Hàn Ngọc đi ra từ phòng làm việc, kéo Ảnh Tử đi.
Ảnh Tử cựa quậy: "Này, anh làm tôi đau đấy."
Không phản ứng lại, Thịnh Hàn Ngọc cứ như không nghe thấy vậy, càng không có chút ý nghĩ thương hoa tiếc ngọc nào, bây giờ anh chỉ muốn tìm lại ba ngày đã trôi qua, không thể để cho chân tướng của sự việc bị che đậy.
Phòng Tổng thống, khách sạn Vương Tử.
Bên trong phòng, cảnh xuân vô hạn, tràn đầy lôi cuốn.
Khắp nơi trong không khí đều tràn đầy âm thanh dâm đãng, một lúc lâu sau mới mưa tạnh gió ngừng.
Thời Vũ Kha vào phòng tắm tắm rửa, Thịnh Dự Khải nửa nằm ở trên giường vẫn chưa thỏa mãn, châm một điếu thuốc sau khi làm, anh ta nhả một ngụm khói rồi gọi với vào phòng tắm: "Này, tối hôm nay đừng đi nữa."
Ở cục cảnh sát phải kìm nén tức giận trong lòng, bây giờ ra ngoài, kiểu gì cũng phải thỏa sức xả giận.
Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, Thời Vũ Kha quấn khăn tắm đi từ bên trong ra, cười ngọt ngào, uốn a uốn éo: "Chủ tịch Thịnh sẽ không keo kiệt như vậy chứ? Em cứu anh ra ngoài, anh chỉ cảm ơn người ta thế thôi sao?"
"Vậy em nói xem muốn cái gì? Chỉ cần anh có thể làm được, nhất định sẽ thỏa mãn em" Thịnh Dự Khải nhìn chằm chằm nơi cao hơn mực nước biển của người phụ nữ, nuốt nước miếng, lại có chút không khống chế nổi.
Lần này anh ta có thể thuận lợi thoát khó khăn.
Không thể bỏ qua công lao của Thời Vũ Kha.
Lúc Thịnh Dự Khải vừa mới vào cục cảnh sát, quả thật có chút hoảng sợ, liên tiếp nói ra không ít câu ngu ngốc!
Khi suýt nữa thì không chống đỡ được nữa, lúc ấy Thời Vũ Kha vào gặp anh ta.
Dựa theo quy trình thông thường, Thời Vũ Kha sẽ không được gặp Thịnh Dự Khải nhưng trong vài thời điểm, hào quang của người đẹp nhất Giang Châu có chút đặc quyền, vẫn có thể làm một ít chuyện mà người thường không làm được.
Cô ta được Thịnh Hải và Bạch Tuyết nhờ vào đó chuyển vài câu nói.
Người khác không biết quan hệ giữa hai người bọn họ, trong lòng Bách Tuyết lại biết rõ ràng, để Thời Vũ Kha truyền lại sẽ cực kỳ phù hợp.
Hơn nữa thân phận cô ta là chị của Du Huyên, chị vợ của Thịnh Hàn Ngọc, đi gặp Thịnh Dự Khải cũng tiện phải sạch quan hệ.
Có cô ta ở giữa truyền mật báo, mang lại của Thịnh Hải đến cho Thịnh Dự Khải, khiến anh ta nhanh chóng ổn định vị trí.
Lại truyền lại tình huống bên trong ra bên ngoài, tiện cho Thịnh Hải hoạt động khắp nơi, tìm và lấp sai sót, vì vậy Thịnh Dự Khải ở trong cục cảnh sát lo nhưng không nguy hiểm ba hôm đã được thả ra rồi.
Thời Vũ Kha nghe thấy anh ta nói "chỉ cần anh có thể làm được, nhất định sẽ thỏa mãn em" thì cười càng thêm tươi, giọng nói càng mềm: "Dự Khải, đây chính là anh nói đấy, nam tử hán đại trượng phu, lời nói ngàn vàng, nói ra rồi phải giữ lời..."
Trong lòng Thịnh Dự Khải trào ra dự cảm không rõ, lúc này anh ta đã hối hận vừa rồi mình đã ăn nói quá kiêu căng!
Nhưng anh ta vừa mới nói xong, không thể lập tức đổi ý, con người của anh ta đảo qua, nảy ra ý hay: "Đừng nói lời thừa, em cứ nói đi, chỉ cần ông đây làm được, nhất định sẽ đồng ý với em."
Thời Vũ Kha nhào đến dính sát vào anh ta, giọng nói mềm mại đến có thể nhỏ ra nước: "Cưới em đi." Quả thực không nói lời thừa thãi, lời ít ý nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...