Ôn Dương âm thầm mừng rỡ, thế nhưng cậu lại càng đau lòng cho Tô Thắm hon, vì cậu nhìn ra được trong nụ cười đó nó còn lộ ra một tia bi thương.
Chị ấy nhát định là đã chịu tổn thương trong tình yêu.
Ôn Dương thầm nghĩ, lúc này đây cậu chỉ cần yên lặng nhìn chị ấy thôi cũng đủ rồi.
Không cần hồi báo chỉ cần chị ấy vui vẻ trở lại là tốt rồi.
Từ bãi cát trở về, do Ôn Dương không đi cùng bạn cậu nên Tô Thám đã mời cậu ăn cơm, dù sao thì cô cũng chỉ có một mình.
Ăn cơm xong Ôn Dương đưa cô về phòng, sau đó xấu hỗ hỏi: “Chị, ngày mai em có thể hẹn chị đi ăn sáng không?”
“Được thôi! Tám giờ gặp nhé!”
Tô Thắm cũng không từ chối, bời vì ở trong mắt cô Ôn Dương chẳng qua cũng chỉ là một cậu em trai mà thôi, ở nơi đất khách quê người lại là đồng bào cô cũng không nghĩ sẽ lạnh nhạt với cậu.
Tô Thắm về đến phòng, cởi áo khoác ngoài, đi tới ban công, thưởng thức ánh trăng ở phía xa xa, những lúc như vậy tâm tình của cô liền trở nên vô cùng bi thương.
Lại thêm một ngày qua đi, cô lại phát hiện ra, giờ đây cô giống như trở thành một cái xác không hồn, không có mục đích để sống qua ngày, không có ước ao và hi vọng đối với tương lai.
Cô nghĩ tới việc sau khi cô rời đi có phải là Hiên Viên Thần đã ở bên cô tiểu thư Lâm gia kia rồi phải không? Mẹ của anh nóng ruột đối với hôn sự của anh như vậy cơ mà, chỉ cần bọn họ đồng ý qua lại, khẳng định là rất nhanh sẽ quyết định đi tới hôn nhân, sau đó là sẽ cử hành hôn lễ!
Tô Thắm không dám nghĩ sâu đến những hình ảnh đó, nghĩ tới cảnh tượng một có một cô gái đi bên cạnh ôm lấy anh rồi cùng anh đi qua thảm đỏ, cùng nhau kính rượu, tưởng tượng đến cảnh bọn họ ân ái với nhau, Tô Thắm chỉ muốn trốn đi thật xa.
Tốt nhất là đừng để cô tận mắt nhìn thấy mọi thứ, nếu không cô không biết mình sẽ đau khổ đến mức nào nữa.
Tô Thắm lại cầm một chai rượu vang, giót nửa ly, ngồi trên sofa ở ban công, giờ đây chỉ có tác dụng của cồn mới có thể khiến cô ngủ ngon giác hơn một chút, nếu không thân thể của cô sẽ bức rức vô cùng khó chịu, chỉ có như vậy cô mới có thể chìm vào giấc ngủ.
Tô Thâm uống xong nửa ly rượu đó liền đứng lên đi tới phòng tắm, gỡ mái tóc ra, để cho bọt nước rơi từ trên đỉnh đầu xuống, lúc này đây dừng ở trên mí mắt cô không chỉ là bọt nước mà còn có nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Đau khổ nhất đối với một người chính là khi đau buồn nhất lại không có cách nào để phát tiết, sau khi Tô Thắm tắm xong, nhìn đôi mắt sưng đỏ trong gương, cô cười khổ một tiếng, sấy khô máy tóc dài xong rồi lại tiếp tục ngồi trên sofa ngoài ban công, thưởng thức ly rượu thứ hai, ngăn cản bản thân mình không được phép nghĩ đến người đàn ông đó nữa, bởi vì người đàn ông đó đã thuộc về người khác rồi.
Rất nhanh anh sẽ trở thành chồng của người phụ nữ khác.
Tô Thắm đột nhiên nghĩ tới nụ hôn của anh, nồng cháy và bá đạo khiến người ta không thể nào mà từ chối được, nghĩ đến việc sau này anh cũng nhiệt tình như vậy với người phụ nữ khác, tim cô liền đau đến không thở nỗi.
Tô Thắm ngắn ngơ trong phòng, lại đến hai giờ sáng.
Mà lúc này đây, có một chiếc máy bay tư nhân vững vàng hạ cánh trong sân bay nước F.
Bên ngoài, đã có ba chiếc trực thăng chờ sẵn từ lâu, thậm chí ngay cả Phó tổng thống cũng thức trắng đêm để đợi.
Có điều chuyến này Hiên Viên Thần tới là để giải quyết chuyện tư, chỉ bắt tay chào hỏi một câu rồi thân ảnh của Hiên Viên Thần liền ngồi vào trong một chiếc máy bay, Lý Sâm và nhóm vệ sĩ cũng theo vào, họ ngồi một hàng ghế khác.
Máy bay bay lên trên bầu trời đêm rồi đi thẳng tới khách sạn Seaside Manor cách một trăm dặm!
Tô Thắm vén mái tóc dài ra sau, men say có chút nồng, cơn buồn ngủ liền ập tới, thế nhưng cô vẫn không muốn đi ngủ.
Cô nhìn ánh trăng phía xa xa, và gặm nhắm lỗi đau của mình mà không biết rằng có một người đàn ông đang chạy tới tìm cô.
Máy bay bay mắt nửa tiếng liền đáp xuống bãi đỗ máy bay ở trên tầng cao nhát của khách sạn.
Hiên Viên Thần bước xuống máy bay, gió đêm thổi bay vạt áo tây trang của anh, khiến cho thân ảnh của anh hiện lên sự ngang tàng, khí chất vương giả của bậc quân vương ngay cả khi ở trong đêm tối cũng không thể nào che giấu được.
“Thưa ngài, Tô Thắm đang ở phòng 668, để chúng tôi đi với ngài!”
Lý Sâm hỏi.
Hiên Viên Thần gật đầu đồng ý, Lý Sâm để cho vệ sĩ cùng tiến vào thang máy, xuống thêm hai tầng nữa là tới tầng 6 rồi.
Nhìn số phòng được phân bồ trong hành lang, Hiên Viên Thần lướt qua nhanh chóng, sau đó thấy căn phòng đó liền dừng bước lại.
Lý Sâm lập tức đuôi theo phía sau, khi tới phòng Tô Thắm, Hiên Viên Thần nói với vệ sĩ phía sau: “Đừng nhích thêm nữa.”
Vệ sĩ đứng im, Lý Sâm thì vẫn tiếp túc đi theo anh, thẳng tới khi tới cửa phòng của Tô Thắm.
“Ông tới gõ cửa đi.”
Hiên Viên Thần nói với Lý Sâm, anh nghĩ Tô Thắm sẽ ra mở cửa cho anh vào lúc này..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...