Thịnh Trạch Dung còn muốn ngăn cản, cửa phòng bệnh lại bị mở ra.
Chỉ là người đến lần này không phải là phóng viên, mà là Giản Nghi Ninh và Thời Du Huyên!
“Quả nhiên anh đang ở đây, chúng tôi cũng dễ tìm hơn.” Giản Nghi Ninh VỖ vai Thịnh Hàn Ngọc: “Cần bọn em làm gì, nói đi.”
Thời Du Huyên mang theo mặt nạ, bị Thịnh Trạch Dung nhận ra ngay: “Cô là Ảnh Tử? Sao cô cũng đến đây”
Ảnh Tử nói ngắn gọn: “Đến giúp đỡ, cần không?”
“Cần chứ.”
Thịnh Trạch Dung liên tục gật đầu, trong vòng mười hai giờ ngắn ngủi, đã xảy ra quá nhiều chuyện, còn rất nhiều chuyện cần cậu ta làm.
Đang lo không có ba đau sáu tay để giải quyết, vừa đúng lúc có người giúp đỡ.
Cậu ta để hai người ở lại bệnh viện giúp đỡ anh cả, mình thì về bên biệt thự xem như thế nào.
Vốn là đêm qua cũng không phải một mình anh đến bệnh viện, Thịnh Giang và Thịnh Dự Khải cũng đều được xe cứu thương đưa đến xử lí vết thương.
Nhưng người bị thương nặng nhất là Thịnh Dự Khải thì sau khi xử lí đơn giản xong thì đã lặng lẽ rời khỏi bệnh viện, lúc trời sáng thì đã truyền đến tin ông nội đã được hỏa táng.
Ông nội được hỏa táng vội vàng khiến người ta nghi ngờ, ngay sau đó bên ngoài lại truyền ra tin tức đây là ý của Thịnh Hàn Ngọc...!
Không cần nghĩ cũng biết đây là âm mưu của Thịnh Dự Khải, bây giờ Thịnh Trạch Dung đi về là vì muốn đôi co với anh ta!
“Anh đi với chú” Thịnh Hàn Ngọc nhất định kiên trì xuất viện.
Mà Giản Nghi Ninh và Ảnh Tử đều ủng hộ.
Giản Nghi Ninh: “Trạch Dung, chuyện này cậu không thể ép xuống đầu, tôi đồng ý anh Hàn Ngọc ra mặt giải quyết.”
Ảnh Tử: “Giả chết cũng vô dụng, chỉ có khi nhìn thấy Lý Quỳ mới biết ai là Lý Quỷ”
Nếu hai người đều đã nói thế, cậu ta cũng chỉ đành đồng ý, bốn người cùng về nhà họ Thịnh.
Biệt thự nhà họ Thịnh.
cửa bên ngoài nhà chính đóng chặt, tảm vệ sĩ mặt mũi xa lạ đang đứng canh ngoài cổng như gặp phải địch.
Bên trong nhà chính im ắng như không có ai, chỉ có nhà kho đôi khi sẽ vang lên tiếng binh
binh bang bang.
D) Trương quản gia và tài xế của Thịnh Hàn Ngọc bị dây thừng trói cứng vào trên ghế, ngoài miệng đều bị dán một vòng băng dính để hai người không kêu lên được.
Bây giờ đã là giữa trưa, đèn trong phòng khách còn bật sáng trưng, những người hầu tham gia cứu hỏa hôm qua đều đang chen trong phòng ăn, quản gia đang phát biểu.
Ông ta yêu cầu tất cả mọi người khai theo lời bà hai vừa dặn.
Dù là trước mặt cảnh sát hay phóng viên, đều phải dùng cùng một lý do, chờ khi chuyện này kết thúc, mỗi người sẽ được thưởng thêm ba tháng tiền lương, nếu như nói sai mà bị phát hiện: trực tiếp sa thải!
Tiền lương ở nhà họ Thịnh là cao nhất trong số các nhà khác, hơn nữa, lời bà hai yêu cầu mọi người nói cũng không quá đáng cho lắm, chỉ là cần thống nhất một vài tiểu tiết, ngoài ra thì không còn gì khác.
Đương nhiên lí do cũng rất đầy đủ- Vì sự đoàn kết và ổn định trong gia đình.
2
Vì không để nhà họ Thịnh bị lung lay, cho nên mọi người phải cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này.
Sau khi chặn miệng người hầu, một nhà ba người Thịnh Hải tề tựu trong phòng.
Bách Tuyết đóng cửa lại, vỗ ngực một chút, lúc này mới vội vàng hỏi con trai: “Dự Khải, đêm hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thịnh Dự Khải chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ mình: “Cái gì mà xảy ra chuyện gì? Mẹ hỏi như thế là có ý gì, con nghe không hiểu.”
“Chát!”
Thịnh Hải tát một cái vào mặt con trai, Thịnh Dự Khải bị đánh đến quay cuồng.
Từ nhỏ đến lớn, bởi vì tính tình của anh ta rất giống bố, cho nên chỉ có Thịnh Trạch Dung bị đánh, bố anh ta xưa nay chưa từng động đến một ngón tay của anh ta.
“Bố, bố đánh con?”
“Tao đánh mày đấy!”
Sắc mặt Thịnh Hải vốn luôn sa sầm, chỉ là bây giờ đang tức đến tím tái, dùng tay chỉ vào con trai: “Mày, thằng súc sinh này, ngay cả ông nội mà mày cũng dám giết, có còn chuyện gì là mày không dám làm không, sau này có phải là còn muốn hại chết tạo với mẹ mày không?”
Mồ hôi lạnh lập tức chảy xuống đầu Thịnh Dự Khải, anh ta quỳ sụp xuống trước mặt bố mình: “Bố, sao bố biết? Là ai nói cho bố?”
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt anh ta lộ ra vẻ hung tàn, nếu là người hầu trông thấy, anh ta lập tức sẽ động thủ diệt trừ.
Thịnh Hải thấy thể không chỉ không rét lạnh trong lòng, mà thậm chí còn cảm thấy có chút an ủi, “Không tàn nhẫn không phải là đàn ông”, ông ta tin rằng tâm không đủ ác thì không làm được việc lớn.
“Tao nhìn thấy, từ đầu đến cuối chỉ có một mình tạo nhìn thấy, có phải mày cũng muốn giết tao diệt khẩu luôn không?”
Thịnh Dự Khải ngồi sập xuống đất, vẻ hung tàn trong mắt cũng đã biến mất, anh ta lau mồ hôi lạnh trên trán, nói với bố mình: “Không đầu, hai người biết cũng như một mình con biết, con là con của hai người, hai người sẽ không bán đứng con.”
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, nói xem tiếp theo mày muốn làm gì?”
Ba người trong phòng mưu đồ bí mật, lúc này nhóm của Thịnh Hàn Ngọc đã về đến.
“Dừng xe.”
Vệ sĩ chặn lại: “Các người làm gì?”
Thịnh Hàn Ngọc không nói gì, Thịnh Trạch Dung bất mãn: “Nơi này là nhà tôi, các người đang làm gì?”
Giọng điệu của vệ sĩ khách sáo rất nhiều: “Xin các vị bảo tên tuổi, chúng tôi là vệ sĩ được Tổng giám đốc Thịnh mời đến để đảm bảo an toàn trong nhà.
“Cút đi, tôi về nhà mình còn cần phải báo tên tuổi cho các người? Buồn cười.”
Thịnh Trạch Dung nổi giận, con người cậu ta luôn rất tốt tính thế nhưng bây giờ cũng bị hành vị vô liêm sỉ của anh mình chọc giận.
Hai tay cậu ta giữ trên tay lái, cảnh cáo: “Tôi hỏi một lần cuối, các người có mở cửa hay không? Không mở tôi sẽ tông vào.”
Ảnh Tử đồng thời lấy điện thoại ra: “Tôi báo cảnh sát, ai biết bọn họ là vệ sĩ hay là đồng phạm cướp bóc!”
“Đừng báo cảnh sát, chúng tôi cũng chỉ làm việc theo lệnh, như thế này đi, các vị chờ tôi một phút...!không, ba mươi giây.”
Vệ sĩ có ngoại hình nghiêm túc lạnh lùng, bị dọa giật mình là liền lộ ra dáng vẻ ngoài mạnh trong yếu, trông thì ngon mà không dùng được.
“Mọi người ngồi chắc vào.”
“Ầmmmm”
Thịnh Trạch Dung cho xe lùi lại mấy mét, làm ra vẻ muốn đạp ga hết cỡ, chuẩn bị tiến lên
“Mở cửa, mở cửa mau lên!”
Cửa lớn mở ra, bọn họ tiến vào trong sân, sau khi xuống xe, Thịnh Trạch Dung bắt đầu ồn ào: “Người đầu? Trong nhà còn có người thở không?”
Có người hầu nhanh chóng chạy đến, lúc trông thấy mọi người thì sửng sốt một chút, sau đó nói với Thịnh Trạch Dung: “Cậu ba về rồi? Bà chủ và ông chủ đang ở trên lầu.”
“Mọi người chờ ở đây, em vào trong xem” Thịnh Trạch Dung để ba người ở lại trong sân, tự mình đi vào trong tìm hiểu.
Thịnh Trạch Dung kéo cậu ta lại: “Chú cẩn thận một chút."
“Vâng, anh cả yên tâm, họ sẽ không làm gì em đâu.”
Thịnh Trạch Dung vừa vào cửa, bố mẹ và anh hai đã từ trong đi ra,
Thịnh Hải sầm mặt: “Con không ở trong bệnh viện dưỡng thương, trở về làm gì?”
“Bố, bên ngoài truyền tin là như thế nào? Tại sao bảo tàng còn chưa báo, mọi người còn chưa thăm viếng di thể, tại sao lại hỏa táng ông nội rồi? Đây có phải đều là chủ ý của anh ta không?”
Thịnh Trạch Dung chỉ vào Thịnh Dự Khải, hỏi hết những nghi vấn trong lòng.
“Khốn kiếp.”
Thịnh Hải quát lớn con út: "Ở bên ngoài học hành nhiều năm như thế đều vứt cho chó rồi à? Ở nhà xảy ra chuyện lớn như thế, mày không giúp được gì lại còn giúp người ngoài đến chất vấn người nhà, mày nhìn người nhà không vừa mắt thì cút đi cho tao.”
Hai bố con hai người mỗi lần nói chuyện trên cơ bản đều sẽ tan rã trong bất hòa.
“Cút thì cút” Thịnh Trạch Dung vô thức muốn đi, vừa quay đầu đã phát hiện không hợp lí, lại quay về: “Bố đừng đánh trống lãng, bây giờ chỉ là con đang hỏi, nếu như anh cả đến hỏi, để xem mấy người dọn dẹp thế nào...”
“Chát!”
Thịnh Hải tát con út một cái: “Thứ ăn cây táo rào cây sung, ai là bố mẹ anh em ruột của mày,
mày không tự biết được à? Cứ luôn giúp người ngoài đối phó người trong nhà, bớt xen vào
việc của người khác, đừng tưởng rằng mày là con trai tao thì tao không làm gì mày.”
Bách Tuyết nhìn trong mắt mà đau trong lòng.
Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, hai đứa con trai ai bị mắng bà ta cũng đau lòng.
Bà ta đẩy chồng ra, bảo vệ con út: “Ông làm cái gì thế, Trạch Dung còn nhỏ không hiểu chuyện thôi, ông nói chuyện với nó cho đàng hoàng, hai bố con đừng có như kẻ thù như thế.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...