Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi


Đường Tư Vũ đặt chén trà xuống, cho dù pha trà chưa được thành công, nhưng tâm ý của ông xã, cô liền cảm thấy thỏa mãn rồi.

Trên bãi cát trắng, bầu trời chạng vạng tối được phản chiếu trong ánh hoàng hôn rực rỡ, tạo thành màu sắc phản chiếu tuyệt đẹp trên mặt biển, bỗng nhiên trở thành bức tranh vô cùng xinh đẹp.

Một bóng người cao gầy đứng trước bãi biển, áo sơ mi trắng mỏng manh, kết hợp với quần tây giản dị, mái tóc dài buông hờ sau đầu, dáng người xinh đẹp tao nhã của một người con gái, trong mắt người khác dường như đã biến thành một bức tranh.

Trong ráng chiều ngày hôm nay, có trời, có đất, có cô, đã biến nơi này thành một bức tranh phong cảnh hữu tình xinh đẹp.

Cô chính là Tô Thắm, chớp mắt, cô đã đến đây được 3 ngày, trong ba ngày này, cô tắt hết mọi thông tin liên lạc, chỉ muốn yên tĩnh, nhưng nội tâm cô lại không bình lặng yên tĩnh được như ngoài mặt.

Những buổi chiều như vậy, cô luôn không yên lòng, cô sẽ không kìm lòng được mà nhớ tới Hiên Viên Thần, nhắm mắt lại đều là anh, hình bóng anh, khuôn mặt anh, âm thanh của anh.


Tô Thắm rất rõ, Đoạn Tử Hiên đã từng vứt bỏ cô, cô cũng đã vượt qua, cũng đã sớm quên.

Nhưng người đàn ông này, có lẽ cả đời cô cũng không quên được, bởi vì sự tồn tại của anh trong tim cô quá lớn.

Trước kia, cô cùng Đoạn Tử Hiên yêu nhau đến chết đi sống lại, thường thề non hẹn biển, sẽ nói những câu ngọt ngào cho đối phương, anh yêu em, em cũng yêu anh.

Nhưng mà, tình yêu như vậy, chỉ cần gặp phải thử thách, liền yếu ớt không chịu nổi một đả kích.

Bây giờ, đến tư cách yêu cô cũng không có để nói, nhưng hình bóng của người đàn ông cứ in đậm vào trong tâm trí cô, khó mà xóa đi.

Thế nhưng, đây là lựa chọn của cô, dù có đắng chát, đau khổ, cũng phải nuốt xuống.

Cô quyết định ngoại trừ thời gian đặc biệt, báo với người nhà một tiếng, liền tắt máy.

Tô Thắm nhìn phong cảnh phía xa xa, chợt cô nghe thấy tiếng bấm máy, kinh ngạc quay đầu lại.

Sau lưng cô, một chàng trai với dáng vẻ của người phương Đông, đứng đối diện cô nhấn nút chụp.

Sau đó, nhìn thấy cô phát hiện, cậu vội vàng lúng túng, có chút xấu hỗ gãi đầu cười, dùng tiếng Anh nói: “Thật ngại quá, em cảm thấy góc này chị cực xinh đẹp, cho nên em kìm lòng không được mới chụp một tắm, để làm kỉ niệm, chị có tức giận không? Nếu chị để ý, em có thể xóa nó.”
Tô Thắm cười lắc đầu, vén lại mái tóc dài, cô cùng nên về khách sạn rồi.

Chàng trai trẻ có chút không nỡ rời khỏi bóng dáng của cô, nhìn theo bóng dáng Tô Thắm đi trên bãi biển liên tiếp chụp mắy tắm, ảnh chụp rất đẹp, nhưng mà nhìn theo bóng lưng Tô Thắm, cậu không hiểu vì sao lại cảm nhận được sự cô đơn, buồn bã, không khỏi làm cậu đau lòng.


Cô đã trải qua những tổn thương gì sao? Chàng trai trẻ có khuôn mặt anh tuần đúng chất nghệ sĩ, đặc biệt nhìn còn rất trẻ, đại khái khoảng chừng 25, 26 tuổi, nhìn theo bóng lưng của Tô Thắm, ánh mắt hiện rõ sự say mê.

Mặc dù cậu không muốn bỏ lỡ cuộc gặp gỡ giữa cậu với Tô Thắm như thế này, nhưng chỉ có thể thở dài nhìn bóng dáng thành thục của cô gái đi xa, trên người cô tản ra một loại cảm giác xa cách, cậu chỉ có thể thở dài một tiếng.

Chạng vạng tối, buồi tiệc trong đại sảnh khách sạn, thân ảnh cô đơn của Tô Thắm ngồi cạnh cửa sổ, ánh đèn xa xa phản chiếu lên người cô, khiến cô trở nên xinh đẹp lạ thường.

Lúc này, có một nhóm gồm 4 người đi vào đại sảnh, có hai nam hai nữ, bọn họ vừa cười vừa tiến vào, trong đó có một chàng trai trẻ tuổi phút chốc nhìn thấy Tô Thắm, ánh mắt của cậu hiện lên vẻ vui mừng cùng kích động.

Cậu chính là chàng trai lúc chiều chụp lén Tô Thắm, trong mắt cậu đã xem Tô Thắm thành nữ thần.

Cậu thật không nghĩ đến, bọn họ như vậy mà có thể ở trong khách sạn gặp lại nhau, nhìn thấy thân ảnh Tô Thắm ngồi ở đó, vẫn mang một nét cô đơn mơ hồ, cũng làm cậu cảm thấy đau lòng.

Cậu nghĩ, bản thân có thể làm gì đó cho cô vui2 Dỗ dành cô sao? Chí ít cũng làm cô vui vẻ lên.

Chàng trai liền rời khỏi đám bạn, mạnh dạn hướng đến chỗ Tô Thắm ngồi.


Tô Thắm đang chậm rãi ăn, đột nhiên trước mặt ngồi xuống một người, cô ngẳng đầu, chính là chàng trai chụp trộm cô lúc chiều.

“Xin chào, tôi có thể ngồi chỗ này không?”
Chàng trai trẻ có chút ngượng ngùng hỏi, đồng thời, ánh mắt lộ lên vẻ chờ mong.

Tô Thấm mặc dù không thích bị quấy rầy, nhưng cô cũng không phải là người cái gì cũng thích từ chối, cô mím môi nở nụ cười: “Không sao.”
“Em tên Ôn Dương, chị tên là gì? Chị là người nước nào?”
Tô Thắm lập tức dùng tiếng Trung nói ra tên của chàng trai: “Ôn Dương?”
“Hóa ra chúng ta là đồng hương! Quá tốt rồi, đúng, em tên Ôn Dương, em là là một nhiếp ảnh gia, chị tên là gì?”
“Chị có thể không nói chứ?”
Tô Thắm lịch sự hỏi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui