Tô Thắm cầm thuốc uống xong rất hợp tác, vốn cô đang không được thoải mái bây giờ cũng đã trễ rồi.
Thêm chuyện hai hôm nay cô ngủ không ngon cho nên cô thực sự cảm thấy rất mệt mỏi trong người.
Cô muốn ngủ.
“Ngủ ngon.”
Tô Thắm nói với người đàn ông đang ngồi ghé salon, cô có phòng ở đây nên cô lên đó ngủ.
Hiên Viên Thần nhìn cô vừa nói xong đã đi mất dạng, anh chớp mắt nở một nụ cười bất đắc dĩ.
Cô gái này đang lo lắng điều gì? Lo lắng không biết đêm nay anh sẽ làm gì với cô sao?
Hiên Viên Thần để cô đi ngủ, anh đưa cô về không phải vì điều anh muốn làm mà vì anh mong rằng anh có thể ở bên cạnh chăm sóc cô khi cô ốm.
Nhưng hiện tại xem ra cô tránh anh còn không kịp.
Trước giờ anh không để tâm đến thân phận của mình, nhưng bây giờ anh mới phát hiện, với thân phận của anh chuyện yêu đương sẽ khó khăn hơn một chút.
Tô Thắm trở về phòng bật điều hòa, cô cởi áo khoác, ngồi trên giường mặc áo len, thở nhẹ một hơi rồi nằm xuống chiếc giường mềm mại, cô cảm thấy rất thoải mái.
Cô thực sự muốn nằm ngủ lì trên giường suốt một đêm tới tận bình minh.
Tô Thắm cứ như vậy mơ mơ màng màng, kéo chăn đắp lên người.
Có thể do thuốc bắt đầu phát huy tác dụng lúc này cô thực sự mệt mỏi.
Mười phút sau khi cô ngủ say, Hiên Viên Thần mở cửa bước vào anh tưởng cô chưa ngủ nhưng không ngờ cô gái trên giường đã ngủ say, tóc dãi vương vãi.
Hiên Viên Thần nhếch mép, có chút tự giễu cợt xem ra trước mặt cô gái này sự quyến rũ của anh thật sự vô dụng.
Anh đang sát bên mà cô có thể ngủ nhanh như vậy.
Hiên Viên Thần vén chiếc chăn bông lên đắp cho cô.
Trong chiếc chăn bông màu kem, khuôn mặt cô như thêm phần trắng nõn mê người.
Hiên Viên Thần có chút khó hiểu cúi người xuống, hôn lên môi cô.
“Ngủ ngon.”
Anh nở nụ cười trầm thấp, tay khẽ vuốt mái tóc dài, Tô Thám khẽ nhéch lên, tựa hồ có thể cảm nhận được sự hiện diện của anh.
Đối với Tô Thắm mà nói, tuy hiện thực người ấy là món đồ xa tầm với nhưng trong mơ thì khác.
Cho nên lúc này đây, trong mơ, cô thấy mình đang đi tản bộ cùng Hiên Viên Thần, hình bóng ấy có có thể với tay chạm đến.
Trong tầm với, cô ôm lấy anh với vẻ tham lam và dựa nhẹ mặt vào vai anh.
Sáng sớm, Tô Thấm vừa mở mắt, còn tưởng rằng cô ở nhà, theo thói quen lấy hai tay ôm gối đầu, chuẩn bị ngủ nướng một chút.
Sau đó, cô chợt nghĩ ra điều gì đó nhanh chóng mở mắt.
Trong phòng khách của toà nhà tổng thống, cô lấy tay lên sờ vào trán tuy cơn sốt đã giảm nhưng cơ thể cô vẫn còn bủn rủn vì lạnh.
Cô nhìn điện thoại di động, cô có thói quen dậy sớm, lúc này mới hơn bảy giờ sáng.
Tô Thắm thở dài một hơi, làm sao bây giờ?
Vốn dĩ cô xin nghỉ phép nhưng lúc này lại nằm trong toà nhà tổng thống, thực sự có chút xấu hồ.
Toà nhà tổng thống này không giống như một khách sạn trên một con phó lớn, nơi bạn có thể bắt taxi về nhà khi ra ngoài.
Ở đây, không có sự cho phép của Hiên Viên Thần, cô căn bản không thể rời đi.
Tô Thắm xuống giường, tắm rửa sạch sẽ, mặc một bộ đồ vào, bây giờ cô ở đây, không được mặc quần áo ở nhà nữa, sẽ rất rất không chuyên nghiệp.
Tô Thắm thầm nghĩ, hay là dứt khoát đi làm cho rồi.
Nếu Hiên Viên Thần chịu cho cô làm việc ở đây.
Trong phòng gym, Hiên Viên Thần đã đẫm mồ hôi, anh mặc một bộ đồ thể dục màu đen, trên cổ vắt một chiếc khăn lông lau mặt, thân hình cường tráng ẩn chứa một sức công phá cực mạnh.
Tô Thám ngồi đợi trong phòng một hồi lâu, cô cảm thấy trốn trong phòng không phải là giải pháp, phải ra ngoài xem là đi làm hay về nhà.
Cô đẩy của, đứng trên hành lang một lúc thì nghe thấy tiếng bước chân từ một hành lang khác, cô ngạc nhiên nhìn về phía hành lang đó, ở góc đường, một bóng người cao to vững chãi bước tới.
Một đôi chân dài bình tính uy lực, toàn thân toát ra hormone nam giới, đó chính là Hiên Viên Thần đang đi từ phòng gym về phòng riêng.
Hai người đột nhiên gặp nhau ở hành lang, cả hai đều giật mình, Tô Thám đôi mắt mở to.
Ngoại trừ lúc bị thương, Hiên Viên Thần đa số thời gian đều mặc âu phục cùng giày da, lúc này cơ thể anh hiện ra ngay trước mắt cô.
Không hiểu sao, khuôn mặt cô hơi đỏ, nhìn một hồi trong lòng lại loạn, vội vàng cụp mắt xuống.
Hiên Viên Thần liếc nhìn đồng phục của cô, mỉm cười hỏi: “Em chuẩn bị đi làm sao?”
“Bây giờ tôi đang ở toà nhà tổng thống, tất nhiên là đi làm rồi.”
Tô Thắm trả lời..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...