Giản Nghi Ninh thẳng thắn, giọng còn lớn hơn anh: “Vốn chính là như thế, tôi cũng không nói.
sai, tại sao không được nói? Không cho người ta tình yêu được thì anh đừng cưới, cưới về lại không đối xử cho tốt, ăn trong bát nhìn trong nồi, bây giờ nồi lật bát vỡ rồi chứ gì? Đáng đời.”
Huyệt thái dương của Thịnh Hàn Ngọc giật giật, bị Giản Nghi Ninh trách móc một lúc lâu, rốt cuộc nhớ đến mình muốn làm gì.
Thế là cầm điện thoại lên, lật ảnh chụp ra một lần nữa, khoảng thời gian đó có rất ít xe, nhưng có xe của Giản Nghi Ninh đi ngược chiều.
Camera thật sự quá rõ ràng, thậm chí biểu cảm của Giản Nghi Ninh lúc đang lái xe cũng được chụp hết sức rõ ràng: Vô cùng lo lắng, có vẻ như rất nóng vội muốn đi đầu hoặc đi gặp ai đó.
“Ngày hôm đó cậu đi đâu?” Thịnh Hàn Ngọc hỏi lại một lần.
Anh ấy vẫn trả lời như trước: “Ban đêm ngủ không được, buổi sáng lái xe ra ngoài đi dạo, chẳng lẽ anh không cho à?”
“Không đúng”
Thịnh Hàn Ngọc không ngốc, biểu hiện của Giản Nghi Ninh có thể nhìn ra được không đúng.
Thế là vạch trần: “Cậu đi tản bộ mà nôn nóng như thế này? Cậu định đi gặp ai đó đúng
không?”
Đúng, tôi muốn đi gặp người ta, mà còn là một người phụ nữ, một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp, thế nào?”
Giản Nghi Ninh quyết định chắc chắn, mắt cũng không chớp, nhìn thẳng vào Ảnh Tử: “Ngày hôm đó tôi đi gặp cô gái tôi thích, tôi muốn cho cô ấy một bờ vai có thể nương tựa cả đời.”
Ảnh Tử bỏ đi!
Không đợi Giản Nghi Ninh nói xong, cô đã bỏ đi.
Lời tâm tình anh ấy chỉ mới nói một nửa, sau đó ngượng ngùng dừng lại, xấu hổ hết sức.
Thấy Thịnh Hàn Ngọc nhìn mình chằm chằm, anh ấy hung hăng liếc anh một cái, giận cá chém thớt: “Anh nhìn cái gì? Lần này anh hài lòng chưa? Rảnh rỗi không có chuyện gì làm, chuyện của anh còn chưa hỏi ra, đã làm rối tung chuyện của tôi, hừ!”
Nói xong, anh ấy cũng đi, đuổi theo Ảnh Tử ra ngoài.
Thịnh Hàn Ngọc cũng không cần hỏi, anh đã kết luận ngày đó Giản Nghi Ninh xuất hiện ở đó chỉ là trùng hợp, anh ấy sẽ không thể nào quên biết Thời Du Huyên.
Dưới sự trợ giúp của Giản Nghi Ninh và Ảnh Tử, động tĩnh của Thịnh Hàn Ngọc gây ra huyên náo rất lớn, chỉ là càng tìm càng không có đầu mối.
Oanh liệt tìm vợ vẫn là khiến nhà họ Thịnh bị ảnh hưởng rất lớn.
Mắt của Thịnh Hàn Ngọc không sao, thế là tất cả mọi người tự động cho rằng nhà họ Thịnh sau này vẫn là do Thịnh Hàn Ngọc tiếp quản, thị trường cổ phiếu tương đối xem trọng, kết quả là chưa được mấy ngày đã làm ra động tĩnh lớn như thế!
Biệt thự nhà họ Thịnh.
Mấy ngày nay Thịnh Dự Khải không đi đâu cả, ngoại trừ ở nhà thì là ở công ty, hai điểm thành một đường thẳng.
Anh ta muốn biểu hiện tốt một chút, sau đó lại nịnh hót ông nội một chút, thế thì có thể xin ông cụ thu hồi mệnh lệnh, cái nơi quỷ quái như Tây Bắc thì ai lại muốn đi, dù sao thì anh ta không muốn.
Cũng may là ông trời cũng đang giúp anh ta, Thịnh Dự Khải vốn còn đang muốn gây phiền toái cho Thịnh Hàn Ngọc, để hạ thấp vị trí của anh trong lòng ông cụ, anh đã tự mình đưa đến cửa.
Phát thông báo tìm người khắp cả nước, tuyên bố với tất cả mọi người anh cưới một kẻ ngốc làm phu nhân, bug lớn như thế lại do chính Thịnh Hàn Ngọc làm ra, Thịnh Dự Khải vừa nghe đến còn chưa dám tin đây là sự thật.
Nhưng đây lại đúng là sự thật, là ông trời đưa cho anh ta một đĩa bánh ngon! Thế là mấy ngày nay anh ta vô cùng ngoan ngoãn, biểu hiện cực kì nghiêm chỉnh quy củ, đúng giờ đi làm đúng giờ tan làm, ngay cả tăng ca cũng không oán hận câu nào.
I còn khích lệ anh ta vài câu, lúc khích lệ cũng thuận tiện chê trách Thịnh Hàn Ngọc vài câu, chuyện này càng khiến anh ta vui vẻ trong lòng, cho rằng ông cụ sẽ nhanh chóng thay đổi suy nghĩ.
Nhưng mà, vẫn không có gì cả.
Hôm nay, Thịnh Dự Khải vừa đến nhà, Bách Tuyết đã bối rối kéo con trai sang một bên: “Dự Khải, buổi chiều luật sư Trương đến nhà chúng ta, ở trong phòng sách cùng lão già chết dẫm cả nửa ngày vẫn chưa thấy ra ngoài.
Mí mắt của mẹ cứ giật giật suốt, con nói xem có khi nào.”
Luật sư Trương là người nhà họ Thịnh dùng suốt mấy chục năm, trong nhà cử có chuyện gì quan trọng cần thông báo, ông ta đều sẽ liên tục ra vào nhà họ Thịnh.
Mà điều Bách Tuyết lo lắng là sợ ông cụ lập di chúc sau lưng bọn họ, thiên vị cho nhà lớn.
“Mẹ, mẹ đừng nóng vội, con đi nghe ngóng thử.
Con trai út của luật sư Trương là bạn học thời đại học của Thịnh Dự Khải, hai người ngưu tầm ngưu mã tầm mã, bình thường cùng nhau uống rượu chơi gái, quan hệ cũng không tệ lắm.
Thịnh Dự Khải đã nhanh chóng nghe ngóng được, luật sư Trương đến nhà mình, đúng là giống như mẹ anh ta suy đoán, ông cụ muốn lập di chúc.
Thế nhưng nội dung di chúc, con trai út của luật sư Trương lại không nghe ngóng ra được
Khoảng thời gian này, sức khỏe ông cụ càng lúc càng kém, ông ấy có thể có suy nghĩ muốn lập di chúc trước cũng không kì lạ.
Những điều kì lạ là lập di chúc lại không quang minh chính đại nói trước mặt cả nhà, mà là âm thầm thương lượng với luật sư Trương, chẳng nói một ai.
Ttrong này có phải là có gì đó mờ ám không?
Thịnh Dự Khải càng lo lắng hơn, nửa đêm hôm đó, anh ta len lén chạy đến phòng sách của ông cụ, dùng chìa khóa dự phòng trước đó để mở cửa, lách người vào.
Anh ta sợ bị phát hiện nên cũng không dám bật đèn, dùng điện thoại mở đèn pin để chiếu
sáng.
Chỉ thấy từng chồng văn kiện sắp xếp gọn gàng chỉnh tề trên bàn, mỗi chồng đều cao hơn nửa mét, hơn nữa còn không chỉ có một chồng chừng năm sáu chồng, thế này thì làm sao mà tìm?
Thịnh Dự Khải đặt điện thoại cố định lên bàn, sau đó bắt đầu cẩn thận lật từ chồng gần nhất.
Kế hoạch hoạch định của công ty, kế hoạch cuối năm, hồ sơ kế hoạch sáp nhập, báo cáo tài
chính,...
Đã lật từ đầu đến cuối hai chồng, Thịnh Dự Khải càng lật càng tức giận, mặc dù để anh ta làm giám đốc, nhưng lão già chết dẫm căn bản không thả hết quyền hành cho anh ta, tất cả những thứ liên quan đến sinh mạng của công ty, ông ấy vẫn nằm trong tay!
Hại anh ta những năm này chỉ có thể có hào quang bên ngoài, cái chức tổng giám đốc này cũng chỉ là chút lợi nhỏ.
Thật ra số tiền mà Thịnh Dự Khải âm thầm làm ra trong công ty mấy năm nay, cũng đủ nở mày nở mặt sống giàu có mấy đời, nhưng anh ta còn chưa thỏa mãn, chỉ muốn có càng nhiều hơn.
Nhiều văn kiện như thế, nhưng không có thứ mình muốn tìm, ông cụ rốt cuộc để ở đâu rồi?
Thịnh Dự Khải càng nhìn càng tức giận, cũng càng lúc càng nóng nảy, đột nhiên bất cẩn làm.
rơi một chồng văn kiện xuống đất - Làm ra động tĩnh không nhỏ.
Anh ta vội vàng dùng tay cản lại, trong lúc bối rối lại đụng trúng ấm nước dùng để châm trà, nước trong bình văng ra vẩy lên văn kiện, làm ướt một mảng lớn.
Lần này xong rồi, Thịnh Dự Khải luống cuống tay chân thu dọn, nhưng dù anh ta có cố gắng thế nào thì cũng không có khả năng khôi phục lại như lúc đầu.
Thứ muốn tìm không tìm được, mà dấu vết để lại thì không cách nào xóa đi được, phải làm sao bây giờ?
Anh ta ngã ngồi trên sàn nhà để nghĩ cách, cách còn chưa nghĩ ra được đã nghe được tiếng chìa khóa lạch cạch ngoài cửa.
Không xong, bị người khác phát hiện.
Thịnh Dự Khải nhảy dựng từ trên sàn nhà, nấp đến phía sau cửa, vừa nấp xong thì cửa được mở ra.
Ông cụ đi vào, nhấn công tắc một cái, phòng sách nháy mắt sáng lên.
“Người đầu...”
Ông cụ vừa lên tiếng, Thịnh Dự Khải đã lao ra từ phía sau cửa, ôm lấy cổ ông nội, một tay khác che miệng ông!
Ban đầu anh ta chỉ có một suy nghĩ là tuyệt đối không thể để cho ông cụ nhìn thấy mình, càng không thể để cho ông ấy lên tiếng.
Thế nhưng ông cụ giãy dụa quá mạnh, anh ta thấy không thể khống chế nổi...
Lúc này, Thịnh Dự Khải quét mắt đến góc tường, thấy có một cái bình cứu hỏa, thế là anh ta kéo ông cụ đến góc tường
Tay với đến được, anh ta buông tay che miệng ông cụ ra, cầm lấy bình cứu hỏa đập thật mạnh lên đầu ông cụ.
Lúc bị đập trúng, ông cụ cũng vừa quay đầu, phẫn nộ quát Thịnh Dự Khải: “Mày, khốn nạn”
“Ầm!”
Bình chữa cháy rơi xuống đất, Thịnh Dự Khải sợ hãi đến mức run rẩy cả người: “Không thể trách tôi được, chuyện này ông không thể trách tôi...!Muốn trách thì trách ông bất công, là ông ép tôi, đều là do ông ép tôi phải làm như thế.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...