Gọi vài cuộc điện thoại rồi, Thịnh Hàn Ngọc lại nhận được một cuộc gọi từ ông cụ.
Sau khi nổi máy, ông cụ mắng anh một trận: “Thịnh Hàn Ngọc, cháu tập tức cút về đây cho ông, điên rồi phải không? Mấy đứa không làm ông tức chết thì không chịu được à.”
Ông cụ thật sự sắp bị làm tức chết, ông cụ không ngờ rằng vừa dập được sóng đợt này thì sóng đợt khác lại đến.
Chuyện Thịnh Dự Khải làm ra vừa mới đè xuống, Thịnh Hàn Ngọc lại chủ động gây chuyện!
Thời Du Huyên mất tích lâu như thế mà họ vẫn luôn âm thầm tìm, là vì không muốn ảnh hưởng danh tiếng nhà họ Thịnh.
Bây giờ thì hay rồi, anh gióng trống khua chiêng tìm người, không che giấu chút nào, với danh nghĩa là tìm vợ mới cưới của mình!
Người của cả Giang Châu trong vòng nửa tiếng đều đã biết cậu cả nhà họ Thịnh đã kết hôn, đối tượng kết hôn là một kẻ ngốc, mà kẻ ngốc bây giờ còn mất tích.
Bây giờ cả nước đều biết kẻ ngốc đã mất tích, mặt mũi nhà họ Thịnh cũng mất theo!
Thịnh Hàn Ngọc im lặng chờ ông nội giận xong, vô cùng bình tĩnh: “Ông nội, cháu không sai, chuyện đã đến nước này, cháu vẫn sẽ còn làm nhiều chuyện nữa.”
Sau khi cúp máy, Thịnh Hàn Ngọc tiếp tục làm từng bước theo kế hoạch của mình.
Bây giờ Thời Du Huyên bắt đầu ngồi không yên.
“Này, đừng nói là anh muốn ở lại chỗ này của tôi nhé?” Cô nhảy sang, giật lấy điện thoại của anh, tắt máy.
Thịnh Hàn Ngọc cũng không giận: “Đúng, tôi muốn ở đây vài ngày”.
Bằng vào sự hiểu biết của anh với ông nội, ông nội tuyệt đối sẽ không dễ dàng chịu thua như thế, không bao lâu sau, ông chắc chắn sẽ đến cản anh.
Cho nên biệt thự của Giản Nghi Ninh là an toàn nhất, ông cụ biết biệt thự đối diện không có người, cũng biết anh xưa nay sẽ không đến nhà đối diện.
“Anh ở đây cũng được, nhưng không thể ăn không ngồi rồi.
Cũng đã sắp đến giờ cơm tối rồi, anh xem anh gọi người đưa tới hay tự nấu?”
Ăn cơm không quan trọng, quan trọng là cô có thể lợi dụng thời gian này khiến Thịnh Hàn Ngọc không làm được gì, sau đó nghĩ cách đối phó.
Để mặc anh ta tìm kiếm mình bằng cách này?
Chỉ sợ mình thực sự sẽ bị “đào” ra.
Thịnh Hàn Ngọc nhìn Ảnh Tử, cảm giác hôm nay cô có hơi lạ: “Cô
không thể bớt quấy rối tôi được à?”
“Ai quấy rối, ai quấy rối hả?”
Thời Du Huyên chống nạnh, chính trực nói: “Điện thoại cũng đã gọi xong rồi, cũng nên nghỉ ngơi một chút.
Anh vào bếp nấu ăn đi, khổ nhàn kết hợp”
Loại cách kết hợp khổ nhàn này, lần đầu tiên anh mới nghe nói.
Thế nhưng mà cuộc điện thoại mang tính quan trọng cũng đã gọi xong rồi, có thể nghỉ ngơi một chút.
Anh cũng không muốn đấu võ mồm với Ảnh Tử, cho đến bây giờ anh chưa từng đấu võ mồm thắng cô.
“Phụ nữ thật phiền phức.”
Anh đứng lên đi vào bếp nấu ăn thật, nấu cơm thì nấu cơm, có gì khó đâu.
Mở tủ lạnh ra, bên trong có không ít cơm hộp ăn liền, những thứ đồ ăn trong hộp cơm ăn liền đều đã nấu chín sẵn, nhưng tất cả đều là hải sản.
Anh không ăn hải sản, sau đó lấy rau quả và mì ra, nấu hai tô mì rau
xanh.
“Ăn cơm.”
Thời Du Huyên ôm gối ngồi trên ghế sô pha nghĩ ngợi.
Còn chưa
nghĩ ra cách đối phó, Thịnh Hàn Ngọc đã nấu ăn xong, đúng là rất nhanh.
Chỉ là trông thấy mì rau xanh trên bàn, cô nhíu mày: “Thế này thôi
à?
Thịnh Hàn Ngọc bưng tô của mình bắt đầu ăn, một tô mì đã nhanh chóng thấy đáy!
Thấy Ảnh Tử không nhúc nhích gì, hỏi cô: “Sao cô không ăn?”
“Không muốn ăn.”
Trong lòng có chuyện nên ăn không vào, lại thêm món nhìn không ngon, nên cô cũng không ăn.
Thế là tô mì còn lại cũng chui vào bụng Thịnh Hàn Ngọc, anh ăn no rồi đẩy đẩy tô: “Người không nấu ăn thì phải rửa chén, cô quy định rồi.”
Anh nói xong thì đi, Thời Du Huyên tức giận vén tay áo nhưng cũng không làm gì được.
Quả nhiên là ông cụ sẽ đến biệt thự của Thịnh Hàn Ngọc tìm anh, chỉ là ông không tìm được người.
Quản gia nghe theo lời cậu cả dặn dò, cũng không nói cho ông biết anh ở đâu.
Anh đứng bên cửa sổ nhìn xe của ông cụ rời đi, bấy giờ mới ngồi lại lên ghế sô pha tiếp tục làm việc của mình.
cùng lúc đó.
Giản Nghi Ninh nhìn chằm chằm ảnh chụp trên máy tính một lúc lâu, không nháy mắt chút nào.
Đến bây giờ anh ấy cũng không dám nhìn những gì chính mắt mình thấy lại là sự thật.
“Không thể nào, không thể nào..” Anh ấy lẩm bẩm: “Ảnh Tử, sao cô lại là Thời Du Huyên? Thời Du Huyên không phải là kẻ ngốc sao? Cô có chỗ nào ngốc cơ chứ? Nếu như cô là kẻ ngốc thì trên thế giới.
này làm gì còn cô gái nào có đầu óc nữa?”
Trên máy tính là hình ảnh Thịnh Hàn Ngọc đăng lên để tìm người, Giản Nghi Ninh biết Thịnh Hàn Ngọc kết hôn, cũng biết đối tượng kết hôn của anh là Thời Du Huyên, nhưng anh ấy không ngờ rằng Thời Du Huyên chính là Ảnh Tử!
Anh ấy đã từng thấy qua dáng vẻ thật của Ảnh Tử, giống hệt như cô gái trên thông báo tìm người này.
Quá ảo rồi, anh ấy không thể tin được chuyện này là thật.
“Reng reng reng..."
Điện thoại vang lên, là Thời Du Huyên gọi đến, Giản Nghi Ninh tắt máy không chút do dự, từ chối không tiếp!
Còn chưa nghĩ được phải nói gì, nên anh ấy không biết phải nhận cuộc gọi này thế nào.
Thời Du Huyên bị từ chối không bắt máy, cứ gọi đến là tắt máy, trong lòng cũng đã đoán được phần nào: Giản Nghi Ninh đã nhìn thấy thông báo tìm người trên mạng.
Lần này xong đời, ban đầu muốn tìm người thương lượng một chút, nhưng bây giờ con đường này đã bị phá hỏng.
Giản Nghi Ninh có tức giận không?
Cô cảm thấy anh ấy hẳn là sẽ tức giận.
Mà tức giận cũng đúng, hai người là bạn thân như thế, mà cô lại giấu anh ấy một bí mật lớn như vậy.
Anh ấy nhất định sẽ tức giận vì cô không thẳng thắn với bạn bè, Thời Du Huyên cho rằng cô hẳn là phải xin lỗi Giản Nghi Ninh.
Thế là mở QQ ra, gõ chữ vào khung chat: “Thông báo tìm người anh đã thấy rồi chứ? Không sai, người đó chính là tôi, tên thật của tôi là Thời Du Huyên, không phải tội phạm truy nã, là cô hai nhà họ Thời.”
“Bọn họ đều cho rằng tôi là kẻ ngốc, chỉ có anh biết tôi không phải kẻ ngốc, nhưng tôi lại che giấu thân phận của mình với anh.
Xin lỗi, anh tha thứ cho tôi đi.”
“Cầu xin lỗi này là vì anh là bạn thân nhất của tôi, cũng là người bạn.
duy nhất.”
“Tôi hẳn là phải thẳng thắn với anh, không nên giấu giếm gì, nhưng tôi có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ, hơn nữa chuyện này nói ra rất dài dòng, anh có muốn gặp mặt nói chuyện không?”
Lúc gửi đi đoạn tin nhắn này, Thời Du Huyên bắt đầu chờ, chờ Giản Nghi Ninh hồi âm cho cô.
Giản Nghi Ninh trả lời rất nhanh: “Tôi đi qua tìm cô.”
Thời Du Huyên nhanh chóng trả lời: “Đừng đừng đừng, anh đừng có đến đấy, Thịnh Hàn Ngọc đang ở chỗ tôi, tôi không muốn anh ta nhìn ra sơ hở gì.”
Giản Nghi Ninh nói: “Được, vậy cô đến tìm tôi đi, số 2222, tòa nhà A.
khu Bích Quế Viên, đường Đài An.”
Bốn số hai, Giản Nghi Ninh cười khổ nhìn địa chỉ mình gửi đến trên màn hình.
Lúc trước sao lại chọn số này nhỉ?
Thật là ngu ngốc quá.
Lúc Thời Du Huyên đến, Giản Nghi Ninh đã đến trước.
Căn chung cư này là lúc trước anh ấy mua cho Ảnh Tử, chỉ là sau khi mua Ảnh Từ chưa nhìn đến đã về biệt thự, lúc đầu cho rằng cô làm thế vì bản thân, nhưng hóa ra lại là vì người kia.
Trong lòng Giản Nghi Ninh lại cảm thấy khó chịu, chua xót, lúc cô tháo mặt nạ xuống sau khi vào cửa lại càng tê tái hơn.
“Cô vẫn nên đeo lên đi, tôi đã quen nhìn gương mặt kia rồi, không quen nhìn gương mặt này.”
Anh ấy nói dối, anh không thích nhìn bộ dạng thật của Ảnh Tử cũng không phải vì nhìn không quen, mà là vì dáng vẻ thật sự của cô là thuộc về Thịnh Hàn Ngọc, anh ấy không thích.
“Tôi hít thở ít không khí thôi.”
Thời Du Huyên không biết trong lòng Giản Nghi Ninh nghĩ gì, chỉ biết là sau này không cần phải giấu giếm trước mặt anh ấy nữa.
“Haiz, tại sao cô lại giả ngốc, bắt đầu từ khi nào thế?”
Tư liệu của Thời Du Huyên hoàn toàn do anh ấy nắm giữ, biết cô năm nay chỉ mới hai mươi tuổi, vậy thì năm mà cô quen biết mình cũng chỉ mới mười lăm tuổi thôi.
Thiếu nữ mười lăm tuổi hẳn là nên đi học cho thật tốt, ngày ngày cố gắng.
Là độ tuổi nên ở nhà nũng nịu với mẹ, xin tiền tiêu vặt hoặc ôm các loại búp bê, hoặc là hai mắt tỏa sáng nhìn thần tượng minh tinh!
Nhưng lúc Thời Du Huyên mười lăm tuổi lại đang làm gì cơ chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...