Hiên Viên Thần chớp chớp mắt, thuốc mắt khiến cho tầm mắt của anh trở nên mập mờ lộ ra một chút hơi nước, tựa như hai đầm sâu không nhìn tháy đáy.
Hai con mắt của Hiên Viên Thần đột nhiên nhắm lại, khàn khàn nói: “Mắt trái của tôi không được thoải mái lắm.”
Tô Thắm vội vã lo lắng cúi người xuống: “Tôi xem xem.”
Nói xong, vì muốn thấy rõ mắt của anh nên cô đã tiên lại gân hơn một chút, cả khuôn mặt của cô tựa như dựa trên Phận mí?
anh.
Phút chốc, người đàn ông mở mắt ra, trong ánh mắt mang theo ý cười xấu xa, nhìn khuôn mặt của cô gần trong gang tác, bàn tay liền đặt ở sau đầu cô, ấn xuống, Tô Thấm không hề phòng bị, trên lưng bỗng nhiên lại bị một bàn tay ôm lấy, trong chốc lát, trời đất xoay chuyền.
Phương hướng của hai người liền đổi cho nhau, anh ở trên, cô ở dưới.
Hơi thở của Tô Thắm có chút gấp, ngẩng đầu lên khuôn mặt của người đàn ông nằm trong bàn tay cô.
Thấy được sự u ám trong ánh mắt của anh, Tô Thắm tựa như ý thức được anh muốn làm gì, cô chậm rãi khép mắt lại, giống như ngầm thừa nhận việc để cho anh muốn làm gì thì làm.
Nội tâm của Hiên Viên Thần mềm nhũn, thấy cô phối hợp như vậy, anh làm sao có thể để tuột mắt cơ hội này được chứ?
Môi của anh, lần tiếp xúc này lại rất nhẹ nhàng, không có bất kỳ hơi thở xâm phạm nào, tựa như chỉ là đang tận hưởng cái thời khắc này và tận hưởng sự ngọt ngào.
Có điều hơn mười giây sau, ngoài cửa truyền tới tiếng chuông.
Hiên Viên Thần không để ý tới, thế nhưng người ở dưới thân anh Tô Thắm lại vô cùng khẩn trương, cánh môi của Hiên Viên Thần hơi rời ra, cô thở dốc nói: “Thưa ngài…”
Hiên Viên Thần cắn răng, chống tay lên, mà Tô Thắm cũng hốt hoảng nhanh chóng sửa sang lại y phục có chút loạn của mình, cô bước nhanh rời khỏi phòng của Hiên Viên Thần, trở về phòng của mình.
Ở phòng kế bên, cô nghe thấy Hiên Viên Thần đã đi ra mở cửa, cô che ngực, nỗ lực bình phục hô hấp.
Đồng thời, cũng tự hỏi, cô đây là làm sao vậy? Cô làm sao có thê như vậy được chứ?
Tô Thám không dám trốn ở trong phòng, lấy lại bình tĩnh rồi đây cửa bước ra, thấy Hiên Viên Thần đang ngồi trên sofa, Lý Sâm đang cùng anh nói cái gì đó, nghe thấy có tiếng mở cửa ở phía sau, Lý Sâm cười nói: “Tiểu Thắm, qua đây một chút.”
Tô Thắm gật đầu ngồi xuống bên cạnh Lý Sâm.
“Tiểu Thắm, tối nay ngài tổng thống có một bữa tiệc, ngài ấy phải có một người bạn gái, chúng chú quyết định để cháu đảm đương việc này.”
Tô Thắm bị dọa một trận, cô nhìn Hiên Viên Thần, anh cong khóe môi cười: “Đúng vậy, để cho em đảm nhiệm chức vụ làm bạn gái của tôi.”
“Tôi… tôi sợ mình làm không tốt.”
Tô Thắm không tin mình có thể đảm đương được cái trọng trách này.
“Tiểu Thắm, chú tin cháu nhất định có thể làm được, bề ngoài của cháu cũng đủ xinh đẹp rồi.”
Lý Sâm khen một câu, hơn nữa ông còn biết ngài tổng thống còn vô cùng hài lòng về cô.
“Cháu phải làm những gì?”
Tô Thâm hỏi.
“Bình thường thì không cần cháu phải làm gì hết, cháu chỉ cần ở bên cạnh ngài tổng thống và chào hỏi khách khứa ở bữa tiệc, cũng không cần phải tận lực nhớ hết tên của bọn họ, chỉ hơi mỉm cười là được, trên bữa tiệc thì sẽ khiêu vũ cùng ngài tổng thống, đại khái là khoảng chín giờ có thể trở về khách sạn.”
Tô Thám nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được rồi.”
“Lễ phục sẽ được đưa tới ngay lập tức, Tiểu Thám cháu chuẩn bị một chút đi, tối nay sẽ có chuyên viên trang điểm tới tạo hình cho cháu.”
“Được.”
Tô Thắm cười một chút.
Sau khi tiễn Lý Sâm ra ngoài, ánh mắt của Tô Thấm nhìn về phía người đàn ông nào đó trên sofa: “Tổng thống, ngài xác định là tôi có thể đảm đương được chức vụ bạn gái của ngài sao?”
“Nếu như em không đồng ý, vậy thì tối nay tôi chỉ có thể đi mình vậy.”
Ngụ ý của Viên Thân chính là ngoài cô ra anh sẽ không tìm bắt kỳ cô gái nào khác làm bạn gái đồng hành.
Không phải cô là không được.
Tô Thám nhìn anh, tâm trạng có chút dao động, cô cắn môi, thương lượng nói: “Thưa ngài, chúng ta có thể không cần…”
Bởi vì mọi việc làm trước đó đã vượt quá mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới của bọn họ rồi, nó quá mập mò, tim của cô sắp không chịu được nữa rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...