Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi
“Xin chào, Mộ tiên sinh, tôi là Thư Thuần… tôi là tới…”
“Cô tới rồi.”
Mộ Phi điều khiển xe lăn quay lại, mặt anh có chút tái nhợt khiến cho cả người anh nhìn có vẻ rất gầy, có chút không phù hợp với phong thái nho nhã lúc trước của anh, nhưng cũng không ảnh hưởng gì tới ngũ quan góc cạnh anh tuần.
“Xin hỏi, tôi có thể làm gì?”
Thư Thuần chưa làm qua việc này, cô vẫn không biết phải làm việc gì.
“Cô đàn piano không tệ, thay tôi đàn một bài đi!”
Mộ Phi nói xong, ánh mắt nhìn về nơi xa đó liền dời lên cây đàn piano.
Thư Thuần ngắn ra, bảo cô đàn piano?
Cô chỉ nhìn cây đàn đó một cái liền biết đó là hàng cao cấp.
Cô thích piano, nhìn thấy cây đàn thế này, nội tâm của cô vô cùng thích thú.
“Cô đàn bài cuối cùng hôm qua đi!”
Thư Thuần hơi đỏ mặt: “Nhưng tôi không biết đàn lắm…”
“Tôi có thể dạy cô.”
Ánh mắt sâu thẳm của Mộ Phi nhìn cô.
Tim Thư Thuần liền đập mạnh, cô kinh ngạc mà nhìn anh ta: “Anh… anh biết đánh đàn sao?”
“Biết!”
Mộ Phi nói xong, cong môi: “Tôi rất thích đánh đàn piano.”
Thư Thuần càng thêm mát tự nhiên, nhớ tới hôm qua mình mất mặt rồi, cô rất xáu hỗ.
“Đừng sợ, cô cứ việc đàn, tôi sẽ ở bên cạnh nói cho cô chỗ sai của cô.”
Mộ Phi nói xong, đầy xe lăn về phía cây đàn.
Sau lưng, Thư Thuần không kìm được mà bước tới trước cây đàn, nhìn phím đàn trắng sữa, tản ra sắc màu trắng tinh sáng bóng, còn cả cây đàn đều là chất liệu cao cấp, một cây đàn piano tuyệt quá.
“Tôi có thể dùng nó sao?”
Cô hỏi ý Mộ Phi.
“Có thể.”
Mộ Phi gật đầu.
Thư Thuần ngồi xuống, cô vươn tay ra, một đôi bàn tay thon dài, vô cùng thích hợp đàn piano.
Điều này khiến trong đầu Mộ Phi nhớ tới tay của Đường Tư Vũ, cũng tràn đầy khí chất nghệ thuật như vậy.
Lòng Mộ Phi vô cùng bình tính.
Anh nhìn cô gái này thì sinh ra tâm trạng bình tĩnh mà thanh thản hiếm có.
Thư Thuần bắt đầu đàn.
Tay của cô rõ ràng không thành thạo, nhưng kì lạ là đàn không tệ, ngoài việc có lệch âm, đó là do không quen bản nhạc.
“Cô học đàn ở đâu?”
“Là viện trưởng chúng tôi dạy.”
Trong mắt Thư Thuần lộ ra tia sùng bái.
Mộ Phi không kìm được mà ngần ra.
Anh trầm mặc mấy giây: “Hôm nay lúc cô rời đi thì tôi sẽ ứng trước nửa năm tiền lương cho cô.”
“Nửa… nửa năm?”
Thư Thuần trừng lớn mắt, không dám tin mà nhìn anh.
“Một năm cũng được.”
“Không… Không… Tôi còn chưa làm gì cho anh, tôi không thể lấy tiền của anh.”
Thư Thuần không dám nhận.
“Tôi cần một người bầu bạn cùng tôi.
Cô chỉ cần ở cùng tôi thì đã là công việc của cô rồi.”
Nói xong, Mộ Phi đẩy xe lăn về phía cô.
Thư Thuần vội đứng dậy, kéo ghế ra.
Mộ Phi ngồi trên xe lăn, chỉ thấy anh vươn bàn tay thon dài ra, đặt lên phím đàn.
Một khúc nhạc du dương mà động lòng liền vang lên trong phòng, Thư Thuần ở bên cạnh nghe mà ngơ ngác..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...