Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn đứng đó một lúc rồi mới lên xe.
Đường Tư Vũ nghĩ ra điều gì đó, cô quay sang hỏi ý Hình Liệt Hàn: “Em muốn đến thăm một người.”
Hình Liệt Hàn ngay lập tức đoán ra: “Mộ ENI?
“Vâng, chỉ đến thăm thôi, không có ý gì khác.”
Đường Tư Vũ gật đầu.
Lúc trước, Hình Liệt Hàn coi Mộ Phi như kẻ thù.
Hiện tại, hắn tin chắc rằng không có người đàn ông nào trên thế giới này có thể bắt người phụ nữ của hắn đi.
Đường Tư Vũ muốn đến thăm cũng là vì lần này Mộ Phi bị thương nặng, còn có thể phải ngồi xe lăn nữa năm, rất đáng thương.
“Được, bây giờ anh đưa em đến bệnh viện, buổi trưa sẽ đến đón em.”
Hình Liệt Hàn hào phóng thỏa thuận, Đường Tư Vũ mỉm cười nhìn hắn một lúc.
Hình Liệt Hàn quay đầu có chút bất đắc dĩ nhìn cô: “Lại nhìn, anh sẽ ghen.”
“Anh không cần phải ghen, người em yêu nhất là anh, đời này yêu nhất là anh.
Trừ anh ra, em sẽ không yêu người nào khác.
Từ sau khi quen anh, không người đàn ông nào có thể lọt vào mắt em.”
Đường Tư Vũ nói nhiều lời tốt đẹp.
Khóe miệng của người đàn ông cuối cùng cũng nhéch lên, hắn vui vẻ đưa cô đến thăm Mộ Phi.
Đến bệnh viện lúc trước của Mộ Phi hỏi thăm một chút, hóa ra Mộ Phi đã được chuyển đến một cơ sở điều dưỡng tư nhân.
Hình Liệt Hàn đưa Đường Tư Vũ đến cửa cơ sở điều dưỡng đó, lúc xuống xe, Hình Liệt Hàn không yên tâm liền cùng cô đi vào.
Sau khi hoàn thành một loạt đăng ký, Đường Tư Vũ nhìn người đàn ông phía sau: “Buổi trưa đến đón em.”
“Được! Anh sẽ đến đúng 11 giờ.
Đến lúc đó, em nhớ ra cửa tìm anh.”
Hình Liệt Hàn nói xong, quay người rời khỏi.
Đường Tư Vũ đi cùng với y tá đến một phòng huấn luyện phục hồi chức năng rộng rãi, y tá làm một động tác mời với cô: “Mộ tiên sinh ở bên trong.”
“ĐƯợcC rồi, cô đi làm việc đi!”
Đường Tư Vũ nhẹ giọng nói với cô ấy, cô từ từ đi đến +2 ^.
– cửa số trước mặt.
Bên trong chỉ có một mình Mộ Phi, anh ngồi trên xe lăn, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Sau đó chỉ thấy anh vén chăn trên chân lên, trượt xe lăn tới trước xà kép thấp trước mặt, thử dùng cánh tay chống đỡ mình đứng lên.
Tim Đường Tư Vũ thoáng chốc thắt lại, Mộ Phi đã rất cố gắng để bản thân một lần nữa đứng dậy, nhưng sau cuộc phẫu thuật, cơ thể anh suy yếu, cộng với việc mắt đi một khoảng thời gian tập luyện, lực cánh tay của anh ta không còn được như trước.
Anh vừa mới đứng dậy định đi về phía trước hai bước, đột nhiên một bên chân vô lực suýt nữa khụy xuống.
Mộ Phi toàn thân run rấy, lại gượng ngồi vào xe lăn, anh khẽ quát một tiếng không cam tâm, giống như một người đã mắt đi giá trị của cuộc sống.
Anh vội vã đứng dậy, nhưng thân thể không cho phép.
Đường Tư Vũ đứng trước cửa sổ, đôi mắt có chút ẩm ướt.
Giờ phút này, cô thật không biết phải đối mặt với Mộ Phi như thế nào.
Thính lực của Mộ Phi không tồi, anh cảm giác được ngoài của sổ có người, lập tức có chút tức giận trừng mắt nhìn: “Là ai?”
Đường Tư Vũ không nghĩ tới bị anh phát hiện, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, từ cửa đi vào.
Sự tức giận trong mắt Mộ Phi lập tức biến thành kinh ngạc, anh không ngờ Đường Tư Vũ sẽ đến thăm mình, thăm hỏi một người đã nữa tàn phế như anh, không, anh thực sự không muốn cô đến, cũng không muốn trong lòng cô lưu lại một mặt vô lực của anh.
“Mộ Phi, anh vẫn khỏe chứ?”
Đường Tư Vũ nhẹ nhàng hỏi.
Mộ Phi đem sự không cam tâm và cả cảm xúc vừa rồi giấu đi, anh mỉm cười: “Vẫn tốt, sao em lại đến đây? Không phải đi trăng mật rồi sao?”
“Vừa về hai ngày trước.”
Nói xong, Đường Tư Vũ ngồi vào ghế bên cạnh anh: “Tôi tin anh sẽ khỏe lại thôi.”
Đôi mắt Mộ Phi lóe lên, dường như lời nói của cô với anh mà nói chính là một loại tín niệm.
Cô nói thế nào, anh nhất định sẽ như vậy.
“Cuộc sống sau khi kết hôn thế nào? Hình Liệt Hàn có bắt nạt em không? Nếu anh ta bắt nạt em, anh vẫn có thể đứng ra đe dọa anh ta một chút.”
Mộ Phi cười khổ nói.
Đường Tư Vũ không khỏi bật cười: “Vẫn tốt, anh ấy không dám bắt nạt tôi.”
Mộ Phi nhìn khuôn mặt trái xoan xinh đẹp của cô, khẽ cười một tiếng: “Người nào có được em mà vẫn không tiếc bắt nạt em chứ?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...