Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi
“Nhiều năm đã không đi mua sắm vậy rồi, cũng khó cho em mỗi ngày đều kiên nhẫn mà ở nhà chăm sóc cho bọn trẻ.”
Hình Chính Đình vươn tay ôm lấy bà, có chút thương xót.
Tưởng Lam cười mà dựa vào lòng ông: “Đời này không phải chính là vì muốn tốt cho chúng sao? Em thì không sao, chỉ cần chúng sống tốt thì em mãn nguyện rồi.”
Trong tiệm quà tặng, Hình Nhất Nặc là chuẩn bị quà cho mấy người bạn thân, dù sao cô ra ngoài chơi một chuyến mà không đem chút quà về thì không giải thích được.
“Áy! Cái này không tệ đúng không?”
Hình Nhất Nặc hỏi Hình Nhất Phàm.
“Tâm tư của mấy cô gái các em anh không hiểu.”
Hình Nhất Phàm khoanh tay, dựa vào bên cạnh, không tỏ ý kiến.
“Anh mà hiểu được thì buồn cười rồi.
Cái người thẳng nam không có sở thích gì như anh, trong đầu ngoài việc học anh còn nghĩ cái gì?”
Hình Nhất Nặc liền giậu đồ bìm leo mà mắng cậu một câu.
Hình Nhất Phàm có chút bó tay mà nhìn cô: “Vậy trong đầu em cả ngày đang nghĩ cái gì? Ngoài không phải học hành thì anh thấy em cũng chỉ nghĩ chuyện chơi đùa thôi.”
“Hừ! Cảm xúc của con gái chúng em rất phong phú, anh không hiểu được đâu, có điều nói thật anh có từng thích cô gái nào không?”
Hình Nhất Nặc đột nhiên sáp lại trước mặt cậu: “Anh ba, anh có đối tượng yêu thầm không? Nhân lúc này chọn một món quà tặng cho cô ấy, chắc chắn sẽ yêu anh chết được.”
“Không thèm.”
Hình Nhất Phàm quay đầu trả lời.
“Thật sự không có sao? Anh không phải gạt em đấy chứ?”
Hình Nhất Nặc liền truy hỏi cậu.
Hai mắt Hình Nhất Phàm bình thản, ngay cả một tia sáng nhấp nháy cũng không có, vô cùng tự tin mà trả lời: “Không có.”
Hình Nhất Nặc liền bĩu môi: “Đã nói anh không hiểu phong tình anh còn không tin.”
“ÒI Anh không có, vậy em có không?”
Hình Nhất Phàm liền ném câu hỏi lại lên người cô.
Mặt Hình Nhất Nặc liền đỏ bừng, vội trừng hắn một cái, giải thích: “Em cũng không có, anh đừng nói bậy.”
“Thật sự không có? Vậy em đỏ mặt gì?”
“Con gái sẽ xấu hổ chứ!”
Hình Nhất Nặc quay lưng lại.
Cô đã chọn xong quà, đây cậu mà nói: “Đi ra đi! Em không cần anh giúp nữa.”
Hình Nhất Phàm cứ như vậy bị cô đuổi ra ngoài.
Cậu cũng vui vẻ, thấy bóng dáng ba mẹ ở nơi không xa, cậu liền dứt khoát ngồi xuống ghế bên cạnh, nghe tiếng hát của nghệ nhân hát rong bên cạnh, trải qua thời khắc chiều tà nhàn rỗi.
Trong tiệm quà tặng, Hình Nhất Nặc đặt quà đã chọn xong lên bàn, sau đó cô đột nhiên nhớ tới còn phải tặng một người nữa, cô vội nói với chủ tiệm một câu đợi chút rồi cô lại xen vào từng hàng giá đỡ trưng bày quà tặng, bắt đầu chọn một món quà không giống vậy.
Đây là quà cô chọn để tặng cho Ôn Lương Diệu.
Cô cảm thấy không thể thiếu phần của anh, dù sao thời gian cô ra nước ngoài này là anh mỗi ngày cần cù, không ngắt quãng ngày nào mà ôn bài là làm đề cho cô, cũng vất vả cho anh rồi.
Chỉ là nghĩ tới trong lòng anh lại có người thích rồi thì cô thật sự có chút khó chịu.
Cô vô cùng kiên định mà dâng lên một suy nghĩ.
Cô có cơ hội thì nhất định phải làm rõ rốt cuộc người anh thích là ai.
Có phải là cô giáo tiếng Anh Đường Ty Ty của cô không?
Hình Nhất Nặc cuối cùng chọn một chiếc bút máy rất tốt, đặt vào trong đống quà thanh toán.
Cô thanh toán xong đi ra, Hình Nhất Phàm ngồi ở một bên, cô lấy điện thoại ra chụp tự sướng.
“Con gái các em đi đâu cũng tự sướng, ngoài cái này còn có thể làm gì?”
“Đừng nhiều lời, mau tới chụp một tắm.”
Hình Nhất Nặc ôm lấy cổ cậu, vươn điện thoại ra, trực tiếp chụp một tắm.
Vẻ mặt lười nhác của Hình Nhất Phàm xuất hiện trong ống kính.
Cho dù chỉ là một vẻ mặt tùy ý nhưng vẫn vô cùng đẹp trai..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...