Tô Hi và Ôn Lệ Thâm vừa bước vào thang máy thì trong thang máy ở bên cạnh, hai cô gái vốn tự tin ung dung mà đi xuống nhưng một người trong đó nhìn thấy bóng dáng của Tô Hi và Ôn Lệ Thâm thì liền bị dọa cho quay lưng lại, ấn mạnh nút thang máy, vội rời đi.
Thang máy tới rồi, hai cô gái liền đi vào, mới thở phào một hơi.
Hai cô gái này chính là kẻ địch của Tô Hi, là Diệp Lạp Lạp và Hoàng Tương Dao, bọn họ lúc này sắc mặt đều có chút xám xịt, nhìn nhau đều có chút buồn bực tức giận, bây giờ bọn họ nhìn thấy bóng dáng của Tô Hi thì phải rời đi ngay, loại cảm giác này thật sự rất không vui.
Phải biết lúc trước bọn họ ở cùng một cấp bậc, hơn nữa bọn họ còn sống tốt hơn Tô Hi, nhưng bây giờ thì sao? Hai bọn họ ngay cả việc cùng xuất hiện một nơi với cô thì đều phải lo sợ.
“Đáng chết, chẳng lẽ cả đời này chúng ta đều phải tránh né cô ta vậy sao? Cô ta mà biết được thì sẽ cười chết mát.”.
||||| Truyện đề cử: Ông Xã Thực Tập |||||
Diệp Lạp Lạp phẫn nộ mà nắm chặt tay thành quyền.
“Vậy còn có thể làm gì được cô ta chứ?
Cô ta không phong sát chúng ta thì đã may lắm rồi.”
Diệp Lạp Lạp cắn môi, lại không thể không thấy may mắn.
“Chúng ta phải nghĩ cách, cũng không thể cả đời không thê ngắng đầu lên trước mặt cô ta được, vậy chúng ta sống còn có ý nghĩa gì nữa?”
“Kế hoạch lần trước đó rất tốt, chỉ cần tìm một cơ hội thực hiện thì tuyệt đối có thể thay đổi tình trạng sinh tồn sau này của chúng ta.”
“Đúng, nhưng chúng ta không có cơ hội.”
“Cứ đợi thì có cơ hội thôi, tôi không tin Tô Hi thật sự có thể cả đời không vào đoàn làm phim, hoặc không chụp quảng cáo, chỉ cần cô ta rời khỏi tầm nhìn của Ôn Lệ Thâm thì chúng ta sẽ có thể tìm được cơ hội.”
Hoàng Tương Dao nghiến răng mà nói.
Hai cô gái tức giận đùng đùng mà rời khỏi nhà hàng bọn họ đặt sẵn.
Tô Hi ngồi xuống, Ôn Lệ Thâm mặc cô gọi món.
Sau khi cô gọi món xong thì nhìn lên quảng cáo trên màn hình ở đối diện, nhìn thấy quảng cáo một loại nước hoa của cô, cô không kìm được mà nhớ lại thời gian ở trong đoàn làm phim quay phim.
Dù vất vả nhưng đó là một loại cảm giác thành tích Và vui vẻ.
Ôn Lệ Thâm đang nhìn cô, cũng nhìn ra được một loại cảm giác tích cực trong mắt cô.
Anh biết Tô Hi là một cô gái không cam tâm bình phàm, cô có ước mơ và theo đuổi.
Dù anh đã có thể cho cô cuộc đời tốt nhất nhưng chim hoàng yến bị nhốt trong lồng không hề vui vẻ.
Sáng sớm hôm nay, cả nhà Hình gia rời đảo, vào ở trong một thành phố gần đó, chuẩn bị trải qua thời gia tiếp theo ở đây.
Trên đảo có bờ biển thanh bình, sáng sớm mà sắc đêm yên tĩnh, nhưng đồng thời cũng ít đi một phần náo nhiệt.
Lúc này vào trong thành phố liền có một loại cảm giác không giống vậy.
Dùng bữa ở trong nhà hàng Tây náo nhiệt, dắt người nhà đi chơi, thi thoảng dừng chân trước nghệ nhân bên đường, cho đi một ít tiền lẻ, hoặc là vào những quán cà phê khung cảnh tao nhã, thưởng thức trà chiều.
Cậu nhóc rất vui vẻ.
Đối với cậu mà nói, lúc vui nhát chính là thời khắc như thế này, có người thân cậu yêu nhất ở bên cạnh, ông bà nội, ba mẹ, chú nhỏ, cô nhỏ, mỗi người đều dùng ánh mắt sủng nịnh mà nhìn cậu, yêu thương.
Ở bên cạnh một quán cà phê, có một tiệm quà tặng vô cùng nỗi tiếng.
Lúc này Hình Liệt Hàn và Đường Tư Vũ cùng cậu nhóc ngồi trong quán cà phê.
Vợ chồng Hình Chính Đình đưa con trai và con gái ra ngoài lựa quà tặng.
Hình Nhất Phàm đi phía trước, giống như không tình nguyện ởi tiệm quà tặng, phía sau, Hình Nhất Nặc liền gọi cậu lại: “Anh ba, đừng đi nữa, cùng em vào tiệm quà tặng.”
Hình Nhất Phàm quay đầu lại có chút tinh nghịch mà nhìn cô: “Em tự đi vào xem đi!”
Hình Nhất Nặc liền dẫm chân một cái: “Anh rõ ràng biết tiếng Anh của em rất không tốt, anh còn không chịu giúp em, nhanh chút, em muốn anh đi cùng em.”
Hình Chính Đình bên cạnh không nhìn nổi nữa mà nói với Hình Nhất Phàm: “Nhất Phàm, sao con cứ phải chọc cho con em tức giận chứ? Cứ đi giúp nó là được rồi.”
“Ba nói đúng, anh ấy chính là cố ý.”
Hình Nhất Nặc phồng má.
Hình Nhất Phàm đi qua, khẽ chọc một cái lên ấn đường của cô: “Đây chính là kết cục của việc em lên lớp không lo nghe giảng, em néu học tiếng Anh đàng hoàng thì bây giờ cũng không cần phiền phức như vậy nữa.”
Hình Nhất Nặc bị nói cho á khẩu.
Cô tất nhiên không thể so với tên học bá này rồi.
Cô khoác tay cậu: “Đừng nói nhiều như vậy, mau đi cùng em.”
Nhìn hai anh em náo loạn mà đi vào, Hình Chính Đình ở trong tiệm hoa bên cạnh, vươn tay ra lấy một bó hoa, mua tặng cho vợ.
Tưởng Lam nhận lấy, ngửi một cái, trong ánh mắt lộ ra vẻ hạnh phúc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...