Đôi mắt Hình Liệt Hàn lóe lên một tia lạnh lùng.
Đường Tư Vũ lo lắng nhìn hắn: “Nếu chuyện của Mộ Phi và Đường Y Y đều là do Hình Nham làm, điều đó chứng minh ông ta quá tàn nhẫn.
Anh phải cẩn thận, em không thể để anh xảy ra bất cứ chuyện gì.”
Dáng vẻ vừa rồi của Mộ Phi trong phòng bệnh làm cô nhớ đến chuyện lần trước hắn bị Nghê Yên báo thù.
Cô tuyệt đối không muốn loại chuyện này xảy ra lần nữa, không muốn hắn lại bị thương.
“Em yên tâm.
Anh tuyệt đối sẽ không nương tay, cũng sẽ không cho ông ta bất cứ cơ hội nào để hại người nữa.”
Hình Liệt Hàn đã sớm không nhận loại thân thích này.
Trong mắt anh, Hình Nham chính là một tên đốn mạt của xã hội, chết cũng chưa hết tội.
“Hiện tại chúng ta nên làm gì?”
Đường Tư Vũ hỏi hắn.
“Tư Vũ, em có thể đồng ý với anh, hôm nay trước tiên trở về hoàn thành hôn lễ của chúng ta được không? Chuyện này em không cần quá lo lắng, giao cho anh xử lý.”
Hình Liệt Hàn nói với cô.
Đường Tư Vũ bởi vì phẫn nội mà thiếu chút nữa quên mắt hôm nay là hôn lễ của hai người.
Cô gật đầu, cô nghĩ hiện tại những gì cô có thể làm cho Đường Y Y chính là tống Hình Nham vào tù, để ông ta chịu sự trừng trị nghiêm khắc của pháp luật.
Cô lại nghĩ đến Khưu Lâm, người vẫn đang ở trong tù.
Bà ta có biết năm đó bà ta bất chấp tất cả gả cho Hình Nham lại mang đến cho con gái mình tổn thương như thế nào không?
Nói thật, Đường Tư Vũ rất muốn đem chuyện này nói cho bà ta biết, tận mắt nhìn bà ta hối hận.
Để bà ta ăn năn vì đã hại ba của cô, cũng hại con gái của bà ta.
Nếu Khưu Lâm không hại ba của cô, thì ít nhất con gái bà ta sẽ có người yêu thương, tuyệt đối sẽ không đề loại chuyện này có cơ hội xảy ra.
Nhưng bây giờ, Đường Tư Vũ đã không còn muốn lại đi đả kích Khưu Lâm nữa.
Bà ta đã ở trong tình trạng liệt nửa người, cả đời này bà ta có quá nhiều tội lỗi cần chuộc lại, nên trước mắt không cần đề bà ta biết tin xấu này đi!.
Ngôn Tình Tổng Tài
Trong trang viên bên bờ biển nơi tổ chức hôn lễ, các vị khách ở biệt thự Tân Hải xinh đẹp cười nói uống rượu.
Thưởng thức cảnh hoàng hôn rực rỡ lúc chạng vạng và nếm sâm banh hảo hạng quả là một điều tuyệt vời.
Vào một ngày tuyệt vời như vậy, những cặp tình nhân đó đương nhiên sẽ không để cơ hội này trôi qua.
Lúc này, Tô Hi và Ôn Lệ Thâm đã lái xe đến một vùng vịnh gần đó.
Nơi này có bãi cát trắng mịn và làn nước trong vắt, gió đêm nhẹ thổi.
Thời khắc này đây chính là nơi tốt nhất để tản bộ tâm tình.
Tô Hi mặc một chiếc váy đỏ dài đến đầu gối lộng lẫy, gợi cảm và quyền rũ.
Mái tóc xoăn dài của cô bị gió biển thổi tung.
Cô chơi đùa trên bờ cát, đôi chân mảnh khảnh thi thoảng nghịch nước, lại nhặt lên vài vỏ sò.
Cả vịnh cũng chỉ có hai người bọn họ.
“Sóng đến rồi.”
Tô Hi chỉ vào một con sóng đang đến, cô như một đứa trẻ tiến về phía biển một chút, đợi đến khi sóng biển xô tới cô lại cười khanh khách lui về phía sau.
Ôn Lệ Thâm thành thục mê người đứng bên cạnh, ánh mắt chuyên chú mà sủng nịnh nhìn cô.
Dường như thời khắc này, phong cảnh mặt trời lặn sáng chói rực rỡ đều không có trong mắt anh, trong mắt anh chỉ có cô.
Người con gái này chính là phong cảnh đẹp nhất của anh.
Tô Hi nhìn sóng biển đang tới, mỉm cười lùi về sau, vừa lùi lại thì đụng phải người nào đó, cô lúng túng không đứng vững, cả người trực tiếp bị người đàn ông ôm vào trong ngực, giữ chặt.
Tô Hi ngắng đầu lên, người đàn ông cúi xuống, hai khuôn mặt gần đến mức khiến hô hấp đều dây dưa cùng một chỗ.
Trong ánh hoàng hôn, Tô Hi trong chiếc váy đỏ đã sớm lấy đi trái tim người đàn ông.
Tiếng cười của cô ngọt ngào như khúc hát, thân ảnh như mơ như ảo, tóm lại người con gái này đã mê hoặc anh.
Giờ phút này, cô chủ động dựa vào lòng anh, như thế anh làm sao có thể bỏ qua cơ hội này?
Cô gái vừa đùa giỡn với sóng biển, đôi môi đỏ mọng khẽ thở hồn hến, dáng vẻ gợi cảm lại càng trở nên mê người khiến người đàn ông nảy sinh ý muốn phạm tội.
Không chút do dự, anh dùng một tay giữ lấy gáy cô, người đàn ông bá đạo che đi đôi môi đỏ mọng, cướp đi vị ngọt của cô.
Tô Hi không cự tuyệt, thừa nhận sự bá đạo của anh, đồng thời cũng rất thích nụ hôn lúc này, chủ động vòng tay ôm lấy cổ anh làm nụ hôn thêm triền miên.
Đã 5 giờ, Tô Hi vội đẩy anh một chút: “Chúng ta phải trở về thôi, muộn sẽ không tốt.”
“Được!”
Đôi mắt Ôn Lệ Thâm tối sầm, trong đôi mắt đó có khát vọng mãnh liệt với cô.
Anh nắm lấy tay cô: “Buổi tối trở về sẽ đền bù cho em thật tốt.”
Tô Hi ngay lập tức đỏ mặt: “Đền bù cho em cái gì? Em lại không cần anh đền bù.”
“Vậy thay đổi một chút, đền bù cho anh.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...