Thằng bé anh tuần mặc một chiếc quần short jean, đi đôi giày thể thao nhỏ, mái tóc ngắn có chút dài, trán nhỏ lòa xòa với tóc mái thưa, đường nét khuôn mặt lộ ra ngũ quan nhìn không thấy góc chết.
Tưởng Lam cầm điện thoại di động chụp cho thằng bé vài kiểu ảnh, thằng bé trong các tấm ảnh đẹp trai đến mức làm cho Tưởng Lam nghiện chụp nó.
“Tiểu Hi, nhìn bà nội.” Tưởng Lam dành phần lớn thời gian để chụp ảnh, bởi vì ngũ quan thằng bé này có thể chịu được bát kì một góc độ chụp nào.
Thằng bé vui vẻ, chạy nhảy, cười tươi, chăm chú, từng bộ dạng mọi thứ đều xuất hiện trong ảnh.
Hình Nhất Nặc cũng thỉnh thoảng xuất hiện trên ống kính, nhưng hiện tại đã có thằng nhóc ở đây, và cô ấy dành sự quan tâm nhiều nhất cho thằng bé, cô ngược lại cũng không động vào điện thoại di động để nói chuyện phiếm với các bạn cùng lớp của mình.
Vào lúc này, cô đang bị một nhóm bạn nữ tấn công, bởi vì cô vừa nói rằng cô đi cùng Ôn Lương Diệu tham dự đám cưới của anh trai anh ấy, các bạn nữ học cùng đều phát cuồng và muốn xem ảnh chụp phù rễ Ôn Lương Diệu.
Bởi trong lòng nhóm nữ sinh này, anh đã trở thành nam thần được theo dõi nhiều nhất trường học, anh là nam thần, cũng là giáo viên xuất sắc.
Các cô gái yêu thầm anh có cả đàn cả lũ, đôi khi, chỉ vì muốn nhìn anh thôi, lui tới văn phòng đi ngang qua hơn mấy chục lần.
Vì vậy, bên ngoài văn phòng của Ôn Lương Diệu thường có những bạn nữ hoa khôi ở đó, điều này làm dấy lên ý kiến của các giáo viên khác.
Hình Nhất Nặc đáp lại: “Chốc nữa tôi sẽ chụp hình cho các cậu xem, tôi đang ở cùng cha mẹ, tôi không nhìn thấy anh ấy.”
“Hình Nhất Nặc, cậu nhất định phải chụp mặt đẹp trai nhát của anh ấy cho chúng mình xem nhá! Chúng tớ vội muốn chết mắt thôi, thầy Ôn nhất định đẹp trai nhất trong đám kia ahl”
“Không phải, anh cả của tôi mới đẹp trai đây này! Còn có, Ôn ca nhưng mà là chú rể, anh ấy cũng rất đẹp trai nha!”
“Thật sao? Thế lát nữa cùng gửi qua để xem nào!”
“Mình cũng muốn xem anh cả nhà cậu.”
Một cô gái trực tiếp yêu cầu.
Hình Nhất Nặc lập tức đáp lại: “Không để cho các cậu xem đâu! Anh cả tôi đã là người của của chị dâu rồi.”
“Vậy thì chúng ta vẫn là xem thầy Ôn đi!
Nhất Nặc, lát nữa cậu nhất định gửi cho bọn tớ nhá! Bọn tớ đợi cậu!”
“Được rồi! Tí nữa nói chuyện sau.” Hình Nhất Nặc tắt máy, đột nhiên có chút âm thầm nghĩ, tại sao phải chụp hình Ôn Lương Diệu cho bọn họ xem? Chính mình cũng muốn xem đây này!
Đường Tư Vũ cùng Hình Liệt Hàn đi tói, hai người nhìn nhau mỉm cười, lúc này nhìn gia đình họ đứng đó, khí thế của gia tộc vô cùng nồng hậu.
“Daddy, Mami.” Thằng bé chạy về phía họ từ xa, bộ dạng vừa vui mừng cũng vừa dễ thương.
Hình Liệt Hàn hơi cúi xuống, bé cậu lên và ôm vào lòng, thằng bé thấy cha mẹ mình cùng đến, lại được ngồi trong vòng tay của cha, cậu rất vui.
Bọn họ đứng bên nhau, trò chuyện về hôn lễ được tổ chức rất tốt, một tuần sau là hôn lễ của họ được tổ chức tại một trang viên bên bờ biển, nhất định cũng sẽ rất đẹp.
Giờ tốt lành đã gần đến, khoảng mười giờ mười phút, một chiếc ô tô màu đen đậu trong bãi đậu xe, cửa xe mở ra, đôi chân thon thả của Tô Thắm bước xuống, cô cởi bộ đồ màu xám, trên người là một chiếc váy dạ hội màu đỏ đậm, mái tóc dài hơi xoăn, trang điểm tinh tế, khi di chuyển, phảng phát phong cách phương Tây.
Mấy khách nam đang tán gẫu bên cạnh đều ngây người ra, thậm chí rượu vang đã đưa đến bên miệng nhưng lại quên uống, nhìn bóng dáng Tô Thắm rời đi, không khỏi tự hỏi, đại mỹ nhân như vậy đến từ nơi nào?
Lát nữa mà có thể gặp mặt, nhát định phải làm quen.
Tô Thắm đến biệt thự nơi Tô Hi đang nghỉ ngơi, Tô Hi thở dài một cái: “Chị, chị đến rồi, em sợ chị không kịp!”
“Chị cũng là nhanh chạy tới đây, cũng may mà kịp.” Tô Thắm nhìn cô cười.
Tô Hi cũng nhìn cô, ngày thường trông thấy cô hay mặc vest, hôm nay nhìn thấy cô mặc trên mình bộ lễ phục, mới phát hiện quả nhiên mọi người nói không sai, trong số các con gái nhà Tô gia thì cô con gái lớn đẹp hơn cải “Chị, hôm nay chị thực sự rất đẹp.”
“Làm sao mà đẹp hơn được em, cô dâu mới ah!”
Tô Thắm vừa nói, một bên vừa thò tay ra thay cô sửa sang lại mái tóc, tróng ánh mắt là vẻ dịu dàng yêu thương đối với em gái.
“Chị, Chị đẹp như vậy, hôm nay thể nào cũng bị người khác chú ý, chị cũng đừng quên những lời em đã nói với chị nhé! Em với Lệ Thâm đã nghĩ thông rồi, chỉ cần chị vừa ý, anh ấy sẽ giới thiệu cho chị.” Tô Hi cười nói.
Tô Thấm tức giận trừng mắt nhìn cô: “Không cần nói nữa.”
Không lâu sau, Tô Thắm gặp được sáu cô phù dâu, Tô Thắm có khí chất mà quanh năm tu luyện trong công tác chính sự cấp cao, làm việc lại toát ra được sự uy nghiêm, cho nên khí chất càng thêm lạnh lùng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...