Rời đi không được, ở lại càng không xong, lúc trước nhất thời mềm lòng, hiện giờ lại gây cho bản thân một phiền toái lớn như vậy.
Giản Nghi Ninh cũng không biết làm thế nào mới tốt, Ảnh Tử vỗ bả vai anh ấy, khuyên nhủ: “Anh đừng vội, tôi đi qua nói chuyện với cô ta, xem cô ta rốt cuộc muốn gì.”
“Cô làm được không đó?” Giản Nghi Ninh bán tín bán nghi.
“Có được hay không phải thử mới biết.”
Thời Du Huyên đường hoàng đi lên trên lầu.
Cô vốn dĩ không định tới đây luôn ấy chứ, chỉ sợ bị Thời Vũ Kha nhận ra.
Hiện giờ thì hay rồi, còn phải gần gũi “đàm phán”.
Nhưng đối với việc thuyết phục Thời Vũ Kha, cô đã có dự tính trước, hai người đấu với nhau từ nhỏ tới lớn, mỗi lần đều là ngoài mặt thì Thời Vũ Kha chiếm được lợi, thực tế chính cô ta mới là người chịu thiệt.
Ảnh Tử đẩy cửa đi vào, bảo người hầu ra ngoài hết, sau đó kéo một cái ghế qua, lưng ghế hướng về phía trước, ngông nghênh ngồi trên ghế, đôi chân dài đung đưa tùy tiện.
Vẻ ngoài xấu xí, mặc quần áo thì quê mùa, vừa già vừa xấu lại còn không biết để ý để tứ, Thời Vũ Kha thầm xem thường Ảnh Tử trong lòng.
“Cô tới đây làm gì?”
Trông thấy thái độ kiêu ngạo Thời Vũ Kha, Ảnh Tử không thèm để ý chút nào: “Tôi đến nhìn xem người phụ nữ có da mặt dày nhất thế giới là dạng người gì, không nói một lời mà chạy đến nhà một người đàn ông tự xưng là bạn gái người ta, người ta không đồng ý còn đòi sống đời chết, đúng là cười chết mất thôi.”
Cho dù lời Ảnh Tử nói đều là sự thật thì Thời Vũ Kha vẫn cảm thấy vô cùng chói tai.
Tự cô ta thực hiện thì không cảm thấy gì, nhưng người khác nói ra thì cô ta không chấp nhận được.
Lúc này, Thời Vũ Kha giận tái mặt: “Cút đi”
“Tại sao?”
Ảnh Tử không mảy may khó chịu, tiếp tục nói: “Ở đây cũng không phải nhà của cô, cô nói tôi ra ngoài là tôi phải đi à, nếu tôi ra ngoài nói linh tinh thì làm sao bây giờ? Cô yên tâm thể à?”
“Sao cũng được.
Thời Vũ Kha không chút sợ hãi, thậm chí trong mắt còn có tia mong đợi.
Ảnh Tử đột nhiên đổi đề tài: “Bác trai bác gái ở dưới nhà định kêu bố cô tới đón cô, tôi đi lên hỏi ý cô một chút, nếu cô không có ý kiến gì thì chúng tôi sẽ gọi điện thoại”
Thời Vũ Kha biến sắc: “Không được, không được kêu bố tôi đến,
chuyện này chúng ta có thể tự mình giải quyết, không cần người lớn ra mặt.”
Ảnh Tử nghĩ thầm: Có cửa giải quyết rồi!
Thời Vũ Thành cũng không hề cưng chiều con gái, tật xấu của Thời Vũ Kha đều là do Giang Nhã Đan dạy cho.
Nếu Thời Vũ Thành biết con gái lớn của mình chạy đến nhà họ Giản giả mạo làm bạn gái của Giản Nghi Ninh, người ta không đồng ý mà cô ta lại muốn chết muốn sống...!e là sẽ chẳng có gì tốt lành chờ cô ta đâu.
Ánh Tử khẽ gật đầu, sau đó lấy giấy bút, trông như muốn chuẩn bị ghi một bản ghi chép để giải quyết việc chung: “Nói đi, cô muốn điều kiện gì mới chịu về?”
Cô ta cắn môi không nói lời nào, Ảnh Tử lại kiên nhẫn chờ.
Thời Vũ Kha rốt cuộc lên tiếng: “Để Giản Nghi Ninh chứng minh người phụ nữ trên mạng kia không phải là tôi, tôi đảm bảo sẽ không dây dưa nữa.”
“Trên mạng?”
Thời Vũ Kha gật đầu, nhưng không nói gì cả.
Ảnh Tử mở di động ra lên mạng thì thấy...!Tài thật, hóa ra là thế này đây!
Trên mạng đã lan tràn một đoạn video nhỏ, một người phụ nữ mặc váy ngắn bó sát màu đỏ rực bày ra đủ loại tư thế hớ hênh, lẳng lơ.
Chỉ là không nhìn thấy rõ diện mạo.
Người phụ nữ này đeo một chiếc mặt nạ màu vàng nửa mặt, trang điểm đậm, môi đỏ như lửa, tràn đầy quyến rũ, đàn ông nhìn xem đều máu nóng sôi trào...!
Tuy rằng người phụ nữ đeo mặt nạ, song vẫn có người đoán được là người đẹp hạng nhất Giang Châu, Thời Vũ Kha!
Nhưng còn có rất nhiều người không đồng ý, vì thế trên mạng nổi lên một trận cãi cọ, càng cãi càng to, hiện giờ đã đến mức điên lên tạo áp lực mạng truy vết hành động của Thời Vũ Kha!
Thời Du Huyên đang xem một cách thích thú thì đột nhiên di động bị Thời Vũ Kha tắt đi: “Được rồi, đừng xem nữa.
Thế cô chịu hay không?”
“Cô nói với ngài Giản, để anh ấy ra thông báo thanh minh, nói rằng cả ngày hôm qua tôi ở cùng một chỗ với anh ấy.”
Cô ta nóng nảy, lúc ở trên mạng thấy video chỉ cảm giác cả trời đầu sụp xuống, Thời Vũ Kha biết chuyện này là do Thịnh Hàn Ngọc muốn trả thù mình, vì thế đã gọi điện thoại cầu xin anh, mềm mỏng xin anh tha cho mình.
Nhưng Thịnh Hàn Ngọc tắt máy, cô ta chạy đến biệt thự, chưa vào được cửa đã bị vệ sĩ đuổi ra ngoài!
Cô cũng không đi tìm Thịnh Dự Khải, người đàn ông đáng giận kia trông thấy video còn ra vẻ hứng thú lắm, ước gì có thể cùng cô ta đến phòng tổng thống tốt nhất trong khách sạn Vương Tử.
Người đàn ông Thịnh Dự Khải kia không đáng tin cậy, chỉ luôn muốn chiếm lợi ích của cô ta, Thời Vũ Kha sẽ không ngốc đến mức đi đến cửa lãng phí thời gian lại lãng phí tình cảm, lúc này cô ta mới sáng đã chạy đến nhà của Giản Nghi Ninh.
Thời Du Huyên: “Tại sao cơ? Vì lý gì mà anh ấy phải gánh cái tội oan ức này để giúp cho cô chứ?”
Thời Vũ Kha: “Trong tay tôi có chứng cứ hôm qua anh ấy dẫn tôi đến mở phòng, chỉ cần anh ấy đứng ra nói là có thể chứng minh tôi trong sạch, tôi lập tức đi ngay.
Nếu anh ấy không chịu, vậy thật xin lỗi, tôi chỉ có thể tung ra chứng cớ tự mình chứng minh trong sạch.”
“Chứng cớ gì, lấy ra tôi xem thử.”
Cô ta đã có chuẩn bị từ lâu, ngày hôm qua tùy tiện chụp hơn trăm bức ảnh, lấy ra một tấm đưa cho Ảnh Tử: “Cô nhìn xem, tên người mở phòng là ngài Giản, tôi ở đó một đêm, anh ấy không thoát được
đâu.”
Đúng là không ổn thật, Thời Vũ Kha tùy tiện lấy ra một tấm chứng tỏ cô ta có rất nhiều.
Loại “chứng cớ” này nếu bay khắp trời có thể lấy lại trong sạch” cho cô ta, mà Giản Nghi Ninh có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Ảnh Tử để ảnh sang một bên: “Tôi có cách trừ bỏ ảnh hưởng trên mạng, nhưng cô phải đảm bảo từ nay về sau không dây dưa tới Giản Nghi Ninh nữa.”
“Dựa vào mình cô?”
Thời Vũ Kha nhìn Ảnh Từ từ trên xuống dưới, ánh mắt thể hiện rõ vẻ khinh thường lẫn không tin tưởng.
“Không tin thì thôi, cô cứ tung chứng cứ ra đi.”
Ảnh Tử đứng lên đi tới cửa, lại nói một câu: “Đừng nghĩ rằng chỉ
mình cô có chứng cứ, đêm qua Giản Nghi Ninh vẫn luôn ở một chỗ với tôi, cô tung chứng cứ thì tôi cũng tung, xem cư dân mạng tin tưởng ai”.
“Cô quay lại đây”
Thời Vũ Kha đồng ý.
Dưới yêu cầu của Ảnh Tử, cô ta viết giấy cam đoan, còn đóng dấu vân tay.
Ảnh Tử gọi điện thoại cho Thịnh Hàn Ngọc ngay trước mặt Thời Vũ Kha: “Chủ tịch Thịnh, tôi là Ảnh Tử, muốn xóa mấy khuôn mặt trên mạng.”
“Tại sao?”
Đúng, tại sao tôi phải giúp chứ?
Ảnh Tử không nói câu nào thừa thãi: “Tôi có một mối làm ăn cho anh đây.”
Thịnh Hàn Ngọc: “Tôi không thiếu chút tiền ấy.”
“Năm phần trăm”
“Tôi nói rồi, không thiếu chút tiền ấy”
Ảnh Tử: “Mười phần trăm, không thể hơn nữa.” Lòng của cô rỉ máu.
“Được.”
Anh đồng ý.
Vừa lấy được mười phần trăm cổ phần công ty chưa kịp nóng đã phải giao trở về, còn mất toi một căn nhà trọ, cô đã gây nghiệp với ai hả?
Một phút đồng hồ sau.
Tất cả video có liên quan đến Thời Vũ Kha vốn xào xáo khắp mạng lại biến mất không lời giải thích!
Bình luận liên quan cũng bị xóa bỏ hết, tốc độ cực nhanh khiến ai nấy đều chậc lưỡi.
“Được rồi, cô đi đi, mọi thứ đã giải quyết xong rồi.”
Ảnh Tử thay Thời Vũ Kha giải quyết video trên mạng xong, cô ta không chỉ không một lời cảm ơn mà còn rất tức giận.
Mang cái vẻ ghen ghét chua làm mà nói: “Cô được đấy, không nhìn ra được mặc dù phong cách quần áo chẳng ra thể thống gì nhưng lại có cách đối phó đàn ông đến vậy.
Tham thì thâm, cẩn thận no chết cô.”
Thời Vũ Kha này là một người phụ nữ chỉ chú trọng bề ngoài, sẽ không bao giờ hiểu rằng có thứ gọi là bản lĩnh tương đương nhau!
Năng lực ngang hàng mới có quyền ngang hàng đối thoại, mọi phiền toái cũng có thể được giải quyết rất nhanh.
Cô ta không có khả năng hiểu được, Ảnh Tử cũng không giải thích với cô ta, thậm chí ngay cả mấy lời thừa thãi cô cũng không muốn nói.
Người nhà họ Giản còn ở dưới lầu chờ tin, Ảnh Tử bèn xoay người đi xuống tầng.
Thời Vũ Kha sợ cô đi xuống tranh công, vội vàng cùng đi xuống.
Ảnh Tủ lạnh nhạt nói: “Không có việc gì nữa, cô Thời phải về, tôi tiễn cô ấy”
Cô muốn rời đi cùng Thời Vũ Kha, nhưng Thời Vũ Kha không muốn như vậy.
Cô ta rất lễ phép cúi đầu giải thích với bố mẹ nhà họ Giản, còn nói một vài câu lịch sự.
Gì mà gây phiền toái cho hai bác, cháu còn trẻ không hiểu chuyện,
xin đừng chấp nhặt mấy lời cháu nói, việc đã loạn đến độ này mà cô ta còn ở đây tìm kiếm hảo cảm.
Ảnh Tử cũng không thúc giục, cứ lẳng lặng đứng nhìn cô ta biểu diễn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...