Hàn Dương nói với cô: “Quản lý Đường, đây là bạn của tôi.”
“Xin chào.” Đường Tư Vũ mỉm cười với người này, người đàn ông trẻ tuổi này biết thân phận của cô, lập tức cung kính chào cô: “Xin chào.”
“Được rồi, Tiểu Huy, chúng ta làm việc trước đãi” Hàn Dương nói.
Đường Tư Vũ nhìn họ vào văn phòng, cô nghĩ thầm, hy vọng có thể lấy được bằng chứng của Khưu Lâm.
Lúc này, Khưu Lâm đang ở trong văn phòng, trưởng phòng tài chính bước tới với một bản báo cáo và nói với bà: “Chủ tịch Khưu, tài liệu mà ngài cần.”
Khưu Lâm hơi lo lắng cầm tài liệu, nói với người quản lý: “Chuyện này trước tiên không nên lộ ra.
Số tiền này anh hãy làm một ghi chép, đừng để ai phát hiện ra.”
“Vâng! Chủ tịch Khưu.” Trưởng phòng tài vụ có thể ở lại đây vì anh ta phụ trách các khoản chỉ tiêu bất minh của Khưu Lâm, mà bây giờ anh ta nhận được lương cao, có điều, tại một ghi chép cho Khưu Lâm cũng chẳng có gì khó khăn.
Khưu Lâm nhìn anh ta đi ra ngoài, bà không khỏi thở phào nhẹ nhõm, hiện tại số tiền này được chuyền từ tài khoản của công ty, vậy nên bà không cần dùng đến tiền của chính mình, hiện tại công ty thuộc quyền kiểm soát của bà, và những cổ đông đó bà không cần hỏi từng người một, vì vậy chi phí lớn một chút của bà ta đều có thể thanh toán vào tài khoản của công ty.
Nhưng đối với số tiền 20 triệu này, bà ta vẫn phải cần thận trọng.
Kết nối được với mạng nội bộ của công ty rồi, bàn tay của Tiểu Huy nhanh chóng gõ vào bàn phím, bẻ khóa tường lửa máy tính của tập đoàn Đường Thị và nhanh chóng nhập bản lưu trữ báo cáo chỉ tiêu tài chính và anh nhanh chóng truy xuất tài khoản của một năm.
Báo cáo chỉ tiêu dự án, sao chép tài liệu, và công việc đã hoàn thành.
Trên máy tính của Đường Tư Vũ, Hàn Dương đã gửi cho cô một bản sao.
Đường Tư Vũ không ngờ người của Hình Liệt Hàn lại làm việc hiệu quả đến vậy.
Cô đưa tay mở ra.
Hôm nay, có hơn một trăm bản quyết toán chỉ tiêu lớn nhỏ.
Đường Tư Vũ liếc xuống, ba giờ trước, có hơn 20 khoản, và trong số đó, có khoản chỉ 20 triệu nhân dân tệ khiến cô đặc biệt chú ý.
Các khoản chỉ tiêu thông thường của khách hàng hiếm khi lên đến số tiền lớn như vậy.
Số tiền hình như không khớp, mà địa chỉ của khách hàng được viết đằng sau.
Đường Tư Vũ lập tức lục tung danh sách tất cả khách hàng trong máy tính, vậy mà lại không có khách hàng này, rõ ràng là một khách hàng ma, Đường Tư Vũ không ngờ mình thăm dò lại có thể bắt được bằng chứng gian lận làm giả ghi chép của Khưu Lâm.
Chạng vạng tối, xe thể thao của Hình Liệt Hàn dừng lại ở dưới lầu chờ cô như đã hẹn, Đường Tư Vũ lấy hóa đơn ra, chuẩn bị đem về nhà cùng Hình Liệt Hàn xem,dù sao cô cũng không giỏi xem ghi chép tài khoản.
Trong lòng Đường Tư Vũ có chút căng thẳng, nếu thật sự có thể tìm ra kẻ sát hại Lý Đức, vậy thì từng bước suy đoán, một ngày nào đó, cô sẽ đích thân đưa Khưu Lâm vào ngục giam.
Khi Hình Liệt Hàn đứng đợi đèn giao thông, anh nhìn cô với ánh mắt trầm tư suy nghĩ, ánh mắt anh thoáng qua một tia đau khổ, anh đưa tay xoa đầu cô: “Được rồi, đừng luôn nghĩ về nó, cũng phải thư giãn một chút đi.”
Đường Tư Vũ mím môi cười: “Ù! Em biết rồi, vừa hay về nhà có thể cùng con trai đi dạo một chút.”
“Ừ! Tốt.” Hình Liệt Hàn mím môi cười.
Về đến Hình gia, Đường Tư Vũ dắt theo cậu nhóc, cậu cầm quả bóng trên tay, Hình Nhất Nặc cầm đồ ăn nhẹ, bắt đầu chơi đùa ở trong vườn.
Hình Liệt Hàn vừa chuẩn bị đi ra thì điện thoại di động của anh reo lên, anh cầm lên thì thấy đó là điện thoại từ nước M.
Sắc mặt anh hơi trầm xuống, cuộc gọi từ nước M chỉ có thể là một người.
Ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo, gần như đông cứng ba thước, đi tới hành lang bên cạnh, đồng thời cũng nghe máy: “Alo!”
“Liệt Hàn, là em…” Đầu dây bên kia là giọng nói yếu ớt của Nghê Yên.
Hình Liệt Hàn lạnh lùng nói: “Có chuyện gì sao?”
“Liệt Hàn, em xin lỗi… Em xin lỗi.” Ở đầu dây bên kia Nghê Yên khóc nức nở nói.
Hình Liệt Hàn im lặng không nhận, Diệp Khải Nguyên là người của cô, anh không thể bỏ qua những gì Diệp Khải Nguyên đã làm, sau sự việc này, mọi chuyện giữa anh và cô đã phân biệt hoàn toàn rõ ràng.
“Liệt Hàn, em thay Khải Nguyên nói lời xin lỗi với anh…”
“Mong cô nói với anh ta rằng kiếp này anh ta không ra khỏi tù đâu.” Giọng nói của Hình Liệt Hàn lộ rõ sự lạnh lùng, cay nghiệt.
“Liệt Hàn… Em bị đứt một chân… Em bị đứt một chân… Em đã phải trả giá rồi, em mong anh tha thứ cho em… Nghê Yên khóc.
Ánh mắt của Hình Liệt Hàn không có bắt kì chút dao động nào, anh hừ lạnh: “Nghê Yên, từ nay trở đi, đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa, nhưng cô gặp phải điều gì, trả giá cái gì đều không liên quan đến tôi, nhưng nếu như người của cô không còn dám động thủ với tôi, thì tôi cũng sẽ không khách khí với cô và gia đình cô đâu.”
Tiếng tút tút vang lên, Hình Liệt Hàn tắt máy.
Ánh mắt Đường Tư Vũ từ hướng vườn nhìn về phía anh, một giây trước ánh mắt của anh vẫn băng giá như tuyết, mà giây tiếp theo bắt gặp ánh mắt của Đường Tư Vũ, trong nháy mắt liền lập tức dịu dàng như nước, anh bước đi về phía cô và con trai..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...