Một chiếc váy hoa tím đỏ phồng to, quần dài rộng màu đen, chẳng những là kiểu cũ mà còn không vừa người, chân vốn đi đôi giày cao gót bằng da dê lại đổi thành thành giày hoa của bà nội.
Nếu không phải nhìn mặt thì nói là năm mươi tuổi cũng không quá đáng, nhưng ngay cả mặt cũng chẳng phải là mặt thật nữa!
Rõ ràng là một một mỹ nhân xuất sắc, thế mà cô lại tự biến mình thành ra bộ dáng xấu xí này, Giản Nghi Ninh cạn lời.
Cô còn rất đắc ý: “Thế nào? Trông đoan trang lắm nhỉ?”
Ảnh Tử xoay người ngồi vào trong xe, vẻ mặt thoải mái: “Đi thôi.”
Xe không hề nhúc nhích, còn vẻ mặt Giản Nghi Ninh thì rất đưa đám: “Cô hãm hại tôi.”
Sau khi cô nhìn lại mình qua kính chiếu hậu, mới thấy việc mình mặc bộ đồ này để đóng giả bạn gái, hình như có chút kỳ cục.
“Không thì thôi đi, cho dù không giả mạo bạn gái của anh cũng có biện pháp khác vạch trần Thời Vũ Kha, anh cứ nói rõ ràng với bố mẹ, anh tốt như vậy, bố mẹ anh cũng sẽ không ép uổng gì đâu.”
…
Ảnh Tử vẫn mặc bộ quần áo của bà nội kia đến nhà họ Giản.
Thời Vũ Kha ngồi ở trong phòng khách nhà họ Giản, giả bộ lau nước mắt, lại vừa bí mật quan sát phản ứng của bố mẹ nhà họ Giản.
Họ không chào đón mình, Thời Vũ Kha cảm nhận được điều đó.
Người hầu ở bên ngoài gọi to: “Ông chủ, bà chủ, cậu chủ đã trở về.”
Bà Giản lập tức đứng dậy đón con, bà ấy muốn hỏi con trai mình rốt cuộc sao lại thế này.
Sáng sớm hôm nay người phụ nữ kia chạy tới cửa tự xưng là bạn gái của con trai, còn nói đêm qua ở cùng một chỗ với con mình, bảo vợ chồng họ làm chủ cho.
Nếu chỉ mình cô ta đến đây thì thôi đi, lại còn dẫn theo đám phóng viên mấy chuyên mục giải trí, trông hệt như đang muốn ép cung.
Chuyện này thật sự khiến người ta phản cảm, ông Giản vận dụng quan hệ đuổi đám phóng viên kia đi, để mỗi Thời Vũ Kha ở lại trong nhà chờ Giản Nghi Ninh trở về rồi nói sau.
Để cho cô ta ở bên ngoài sợ lại làm ra việc gì đó nữa.
“Nghi Ninh, vị này là?”
Bà Giản sửng số, con trai thế mà không về một mình.
Nhà còn chưa đủ rối à mà nó lại còn đem một đứa nữa về.
“Mẹ, đây là Ảnh Tử, là bạn gái con.”
Nghe đến tên Ảnh Tử, sắc mặt của ba người đều thay đổi.
Danh tiếng của Ảnh Tử rất lớn, hai ngày trước, bởi vì không giao cô cho Thịnh Hàn Ngọc, hai vợ chồng đã giam lỏng Giản Nghi Ninh ở trong phòng.
Lúc ấy nói mềm nói cứng anh ấy cũng không nói Ảnh Tử ở đâu, hiện tại lại đột nhiên mang người về nhà, còn nói là bạn gái.
Chỉ là diện mạo tuổi tác hình như không giống như trong tưởng tượng.
Bà Giản hỏi: “Cô là Ảnh Tử, bạn gái của Nghi Ninh à? Trong phòng khách cũng đang có một bạn gái của Nghi Ninh, hai người rốt cuộc ai mới là thật?”
Người phụ nữ này nhìn qua thì trông chẳng còn trẻ, vẻ ngoài thì cũng rất bình thường, ấn tượng đầu tiên của bà Giản đối với cô tất nhiên là không mấy tốt.
“Bác trai, bác gái, tôi là Ảnh Tử.” Thời Du Huyên và bà ấy chào hỏi nhau nhưng không trả lời câu hỏi còn lại.
“Nghi Ninh, rốt cuộc là con đang làm cái quỷ gì vậy hả?” Ông Giản vô cùng tức giận.
Có một người ở đây còn chưa nói cho rõ ràng, lại chòi đâu ra một người bạn gái nữa, thế là thế nào?
Hơn nữa người sau lại trông tệ hơn cả người trước.
“Bố, bố chờ chút đã, để con hỏi cô ta rốt cuộc có chuyện gì trước, sau đó con sẽ giải thích với bố.”
Giản Nghi Ninh cũng không hiểu mô tê gì, anh ấy cũng muốn biết rốt cuộc vì sao Thời Vũ Kha đột nhiên chạy đến nhà anh ấy còn tự xưng bạn gái anh nữa đấy.
“Thời Vũ Kha, sao cô lại không biết xấu hổ như vậy? Tôi thành bạn trai của cô từ khi nào thế? Cô nhìn cho rõ đi, bạn gái tôi ở đây này, cô mau chóng giải thích với bố mẹ tôi, nếu không cô không yên với tôi đâu.”
Thái độ của Giản Nghi Ninh rất tệ, khác với sự ôn hòa trong ấn tượng của Thời Vũ Kha một trời một vực, hơn nữa anh còn không chừa lại cho cô ta chút thể diện nào.
“Xin lỗi ngài!”
Thời Vũ Kha vừa nói xong, nước mắt đã rơi lã chã, cô ta cúi thật sâu trước mặt bố mẹ nhà họ Giản giải thích: “Bác trai, bác gái, vừa rồi là cháu nói dối, cháu không phải bạn gái của ngài Giản, nhưng cháu đang mắc phải một vấn đề rất khó khăn, cháu thực sự không còn cách nào mới làm như vậy.”
“Cháu đã gây phiền toái cho hai bác và ngài Giản, thực lòng xin lỗi ạ.”
Thời Vũ Kha nói xong, khóc chạy ra ngoài, hình như đã nói rõ ràng, chính cô ta thừa nhận không phải là bạn gái, cô ta nói dối!
Nhưng cô ta trông đặc biệt khổ sở, dáng vẻ cắn môi rất tủi thân, cô ta bắt đầu khóc, đáng thương như bị vứt bỏ.
Ngay cả bố Giản mẹ Giản cũng cảm thấy được cô ta dường như thực sự khổ sở, biết đâu đây là nợ hoa đào của con trai ở bên ngoài thì sao.
Ông Giản túm lấy con trai mình đang đứng ở một bên, trầm giọng hỏi: “Sao lại thế này, con thực sự không có gì với cô ta à?”
“Thực sự không có việc gì hết, bố, con là con của bố, bố tin tưởng con hay là tin cái người phụ nữ kia?”
Đương nhiên là ông ấy tin tưởng con mình.
“Được rồi, nếu đã giải thích rõ ràng, tôi cũng nên đi thôi.” Thời Du Huyên giải thích cho bố mẹ nhà họ Giản: “Bác trai, bác gái, xin hai bác yên tâm, tôi không phải là bạn gái của Nghi Ninh, tôi là đối tác và bạn tốt của anh ấy.”
“Vừa rồi ở trêи đường bị Giản Nghi Ninh đưa về đây làm cứu cánh cho anh ấy.
Hiện tại, nếu Thời Vũ Kha đã đi rồi, tôi cũng nên về thôi.”
Vài phút trước con trai còn có hai người bạn gái, đảo mắt một cái cả hai đều phủ nhận, ai cũng không phải.
Bố mẹ nhà họ Giản tuy rằng kiến thức rộng rãi, cũng chưa từng gặp qua tình huống này bao giờ, có hơi ngơ ngác.
Nhưng bà Giản phản ứng nhanh hơn, ôm lấy Ảnh Tử, lần này trông bà nhiệt tình hơn rất nhiều: “Nếu đã đến đây thì đừng nóng vội, trưa ở lại ăn cơm đi, thử một chút tay nghề của bác gái.”
Thời Du Huyên đang muốn từ chối thì “Rầm!”
Cửa lớn bị đập mở, người hầu canh cửa cuống quýt xông vào: “Ông chủ, bà chủ, không hay rồi, người phụ nữ vừa từ trong nhà chạy ra đã nhảy sông tự vẫn rồi!”
Mọi người lập tức chạy ra bên ngoài.
Cách nhà họ Giản không xa có một cái đê, chờ bọn họ đuổi tới bờ sông, Thời Vũ Kha đã được người hầu phát hiện ra cứu lên, còn đang khóc lóc muốn tìm đến cái chết.
“Buông tôi ra, các người không cần lo cho tôi, để cho tôi chết đi…”
“Tôi không thiết sống nữa, hu hu hu!”
Cả người cô ta ướt sũng, trêи đầu còn chảy xuống từng giọt nước.
Thời tiết Giang Châu tháng ba không nóng, gió lạnh thổi qua, rất nhanh môi Thời Vũ Kha đông lạnh xanh tím, cả người không ngừng run rẩy, bộ dáng vô cùng đáng thương.
“Mau, mau đưa về nhà.” Ông Giản hô to, người hầu lại đi qua, Thời Vũ Kha không phản đối nữa, thuận theo đi vào cửa lớn nhà họ Giản.
Nếu cô ta ở nhà mình có chuyện gì không hay xảy ra, vậy thì có nói thế nào cũng không nói rõ được.
Bà Giản mắng con: “Tên nhóc thối này, con còn nói không có quan hệ gì với cô ta, không quan hệ mà người ta đòi sống đòi chết thế hả?”
“Mẹ à…”
Giản Nghi Ninh tức giận dẫm chân: “Quan hệ giữa con và cô ta thật sự rất trong sạch, không có chút mập mờ nào hết.
Sao con biết cô ta phát điên cái gì chứ?”
Thời Du Huyên vướng vào chuyện như vậy cũng không thể đi, nhìn Thời Vũ Kha xem cô ta lại muốn làm cgì.
Thời Vũ Kha được đưa đến phòng tắm cho khách tắm nước ấm, bà Giản phân phó người hầu giúp đỡ cô ta, bảo là hầu hạ, trêи thực tế là giám sát, sợ cô ta lại tự sát ngay trong nhà.
Sau khi tắm rửa xong, bà Giản cho người lấy bộ quần áo mình không thường mặc đưa cho cô ta, rồi kêu người hầu mang nước gừng và cháo vào.
Sau khi tự tử, đúng là nhận được cách đối đãi một trời một vực với ban nãy.
Giản Nghi Ninh tức giận đi lòng vòng trong phòng khách, miệng hùng hổ: “Cái người phụ nữ này đúng là có bệnh, bệnh không nhẹ nữa chứ.
Tôi tốt bụng giúp đỡ cô ta, cô ta lại còn ỷ vào tôi… Bố, bố mau cho người đưa cô ta đi, đưa cô ta về nhà cô ta đi.”
Ảnh Tử và Thịnh Hàn Ngọc nói rất đúng, người phụ nữ này không phải là loại người tốt lành gì, đáng tiếc đến giờ anh mới phát hiện.
Ông Giản là người đã gặp qua bao sóng to gió lớn cũng hết cách, chỉ đành trừng mắt nhìn đứa con: “Nói thì hay lắm, không an ủi vài câu mà cứ thế đưa thẳng về nhà cô ta ư? Mỗi cô ta làm loạn thôi không đủ, còn thêm bố mẹ cô ta cùng nháo loạn, con có còn muốn cả nhà sống ngày tháng bình yên nữa không?”
“Bác trai nói rất đúng, quả thật lúc này không thể đưa đi.” Ảnh Tử nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...