Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi
Ba ngày sau.
Mới sáng sớm, Thời Du Huyên đã bị điện thoại đánh thức, hiện tại cô đang rất không vui.
Vốn dĩ cô còn tưởng rằng tâm tình không tốt thì có thể sẽ mất ngủ, thế nhưng ngược lại, cô lại ngủ say như chết, mỗi ngày ăn cơm xong là cảm thấy mệt mỏi, cực kỳ buồn ngủ.
Cô đang say giấc, không muốn nhấc máy.
Không nhấc máy thì điện thoại vẫn cứ reo từng đợt từng đợt không dứt, cô đưa tay ra đầu giường mò mẫm tìm điện thoại, mơ mơ màng màng bấm nhận cuộc gọi.
Sau khi kết nối, giọng Giản Nghi Ninh cực kỳ vui vẻ từ đầu bên kia truyền tới: “Ảnh Tử, Ảnh Tử, cô đoán xem tôi đang ở đâu này?”
Thời Du Huyên còn chưa tỉnh ngủ hẳn, âm thanh mang theo giọng mũi đáp: “Ở trên mạng, có chuyện gì thì nhắn tin cho tôi đi, tôi xem sau.
”
“Cô vẫn còn đang ngủ à? Thật là quá đáng, bây giờ đã chín giờ rưỡi rồi đấy, đã trễ giờ làm mất rồi, cô xin nghỉ hả? Đừng tưởng rằng cô là chủ tịch thì có thể đến muộn về sớm mà không bị phạt nhé…”
Thời Du Huyên ngắt điện thoại, xoay người ngủ tiếp.
Người này và Thịnh Hàn Ngọc nhất định là hai thái cực hoàn toàn trái ngược, một người nói nhiều đến ù cả tai, còn một người thì tích chữ như vàng, như thể nhiều hơn một chữ sẽ chết vậy!
“Reng reng reng …”
Điện thoại di động lại vang lên lần nữa, người gọi vẫn là Giản Nghi Ninh, nhưng lần này anh ấy không nói nhảm nữa, sau khi kết nối, anh ấy liền nói: “Đến sân bay đón tôi, tôi vào Starbucks uống cà phê chờ cô.
”
Cơn buồn ngủ của Thời Du Huyên trong nháy mắt biến mất hoàn toàn: “Anh về nước à?” Âm thanh hơi lớn, làm đau cả tai Giản Nghi Ninh.
Mặt anh ấy hiện ra vẻ cưng chiều, nhưng giọng nói lại dửng dưng trêu chọc: “Đúng vậy, tôi về rồi, ngạc nhiên không, vui mừng không?”
“Ở đó chờ tôi, tôi lập tức đến đón anh.
”
Thời Du Huyên nhảy từ trên giường xuống, nhanh chóng đánh răng rửa mặt, mái tóc đen mượt được buộc tùy ý thành đuôi ngựa ở phía sau.
Cô không trang điểm, chỉ dùng một ít mỹ phẩm dưỡng da rồi đi ra ngoài.
Đến Starbucks ở sân bay, cô nhanh chóng đã tìm được Giản Nghi Ninh đang mặc một cây đồ trắng nổi bật, bên chân là một chiếc túi dành để leo núi, hình như là vừa mới đi du lịch về.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...