“Cố Thừa Tiêu, chúng ta đã nói rõ với nhau rồi mà, anh đừng có vô lại như vậy.” Hứa Tâm Duyệt nghiền răng nói.
Đúng lúc này, trợ lý của cô gõ cửa đi vào: “Chị Tâm Duyệt, Hứa An An đến ạ.”
“Cái gì? Cô ta đến đây làm gì?”
“Cô ấy bảo đến để lấy quần áo lần trước chị thiết kế cho Š cô ây.
Nghe vậy Hứa Tâm Duyệt mới nhớ ra lần trước Hứa An An có đặt cô thiết kế riêng cho cô ta vài bộ quần áo, cô nhìn sang người đàn ông bên cạnh, không khỏi hoảng sợ kéo anh dậy.
Bây giờ đuổi anh ra khỏi cửa cũng không được, lỡ như đụng mặt Hứa An An thì toi.
Đột nhiên, cô nhìn về phía tắm màn cửa sổ bên cạnh, sau tắm màn đó đủ để cho một người trốn.
“Khổ cho anh một chút, anh ra sau đó trốn đi.” Hứa Tâm Duyệt chỉ vào phía sau bức màn nói.
Khuôn mặt của Có Thừa Tiêu trở nên vô cùng khó coi, anh đường đường là một người đàn ông lại phải trốn vào trong góc tường á?
“Không trồn, trừ phi em hôn anh một cái.”
“Hứa An An sắp tới đây rồi, anh đừng quậy nữa, mau, mau trốn vào trong đi.” Hứa Tâm Duyệt nóng vội đến mức nổi đoá cả lên, người đàn ông này không có chuyện gì thì đến đây tìm cô làm gì chứ?
Cố Thừa Tiêu đột nhiên ôm lấy eo cô, bờ môi mỏng gợi cảm bá đạo hôn lên môi cô một nụ hôn kiểu Pháp, sau đó mới miễn cưỡng trốn vào trong.
Khuôn mặt Hứa Tâm Duyệt nóng bừng lên, tim cô đập loạn thình thích, thậm chí cả người cô như có dòng điện chạy qua.
Cô thật sự không thể nào chống đỡ nụ hôn của người đàn ông này.
Ngay khi Hứa Tâm Duyệt vừa nhìn thấy anh đã trốn đi thì cửa đột nhiên bị đây ra, Hứa An An thậm chí không thèm gõ cửa đã đi vào.
“Quần áo tao đặt đâu? Đừng nói mày chưa làm xong?”
*Xong rồi, tôi sẽ bảo trợ lý đi lấy cho cô.” Hứa Tâm Duyệt đáp.
Hứa An An nhìn chằm chằm vào vệt ửng hồng đáng ngờ trên khuôn mặt cô, cô ta phải thừa nhận rằng Hứa Tâm Duyệt quả thực rất xinh đẹp, lại rất có khí chất, hơn nữa cô còn có khí chất của một cô tiểu thư nhà giàu.
Nghĩ đến việc cô đột nhiên lại có thân phận cao quý như kia, trong lòng cô ta không khỏi đố ky ghen ghét.
Hứa Tâm Duyệt bảo trợ lý đi lấy quần áo, Hứa An An hừ lạnh một tiếng: “Gần đây mày có lén đi gặp Cố Thừa Tiêu sau lưng tao không đấy?”
Trái tim Hứa Tâm Duyệt hơi thắt lại: “Không có.”
“Anh ấy là ba của con trai tao, tao không cho phép mày đi gặp anh ấy, mày nghe rõ chưa?” Hứa An An vẻ mặt đầy tức giận nói.
“Được! Tôi sẽ không gặp anh ấy.” Hứa Tâm Duyệt lại vô cùng sảng khoái đồng ý.
Nhưng cô lại không biết người đàn ông nào đó sau rèm cửa nghe vậy thì nắm chặt nắm đấm lại.
Người phụ nữ này có ý gì đây? Chỉ vì một câu nói của Hứa An An mà cô không gặp anh nữa sao?
Hứa Tâm Duyệt chột dạ nhìn về phía đằng sau bức màn, cô thầm nghĩ, anh nhất định phải bình tĩnh đấy! Đừng có tức tối nhảy ra đầy đáy!
“Mày đoán xem tao với Cố Thừa Tiêu đang ở giai đoạn nào rồi?” Hứa An An đột nhiên ra vẻ tự hào khoe khoang.
Hứa Tâm Duyệt nheo mắt, lạnh lùng nói: “Tôi không có hứng thú tìm hiểu.”
Hứa An An lại cứ muốn nói, cô ta cong môi cười n tao đã phát sinh loại chuyện thân mật kia rồi.”
Hứa Tâm Duyệt trừng mắt nhìn về phía sau rèm cửa, nghiền răng nghiền lợi nói: “Thật sao? Hai người đã làm rồi à?”
Hứa An An càng nói càng hưng phấn: “Đương nhiên, anh ấy rất tuyệt.”
Người đứng sau bức màn tức đến cạn lời, Hứa An An vậy mà bịa đặt tin đồn làm tổn hại đến danh tiếng của anh.
Hứa Tâm Duyệt cảm thấy mình có quyền phát ngôn về việc này hơn Hứa An An, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra Hứa An An đang có ý bịa đặt nói dối.
Cô bình tĩnh lắng nghe, nghe xong bèn nói: “Tôi không quan tâm đến chuyện của cô, nên là đừng nói về nó nữa.”
Lúc này, trợ lý đã đem quần áo đến, Hứa An An nhìn những bộ dạ hội trước mặt, mỗi một bộ đều là là những tác phẩm nghệ thuật độc đáo, nhưng cô ta lại cố ý bới móc nói: “Chiếc váy này nhỏ như vậy, mày bảo tao mặc kiểu gì.
Làm sao có thể khoe ra dáng người đẹp của tao chứ?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...