“Tâm Duyệt, để Thừa Tiêu đưa cháu về đi.
Sau này cháu ra ngoài cứ bảo tài xế của thằng bé đưa cháu đi, đừng bắt xe ở trên đường, cháu xinh đẹp như vậy, bắt xe không an toàn.” Cố phu nhân nói.
“Dạ vâng! Cháu cám ơn dì, cháu sẽ chú ý an toàn.” Khuôn mặt Hứa Tâm Duyệt hơi nóng lên, chẳng lẽ cái cớ của cô bị bà phát hiện rồi?
Cố Thừa Tiêu cùng cô đi đến bãi đỗ xe trong vườn, Hứa Tâm Duyệt lên xe, trong lòng lại rất căng thẳng, khác hẳn với tâm trạng lúc ở khách sạn ven biển.
Có Thừa Tiêu lái xe ra khỏi nhà họ Cố đã được vài phút, thế nhưng cô gái bên cạnh anh lại không nói một lời nào, anh nhìn sang cô với vẻ lo lắng.
Lúc này, Hứa Tâm Duyệt cũng đột nhiên lên tiếng: “Chuyến đi lần này đã kết thúc, chúng ta nên trở về cuộc sống của chính mình rồi.
Xin Cố tiên sinh giữ lời hứa.”
Cố Thừa Tiêu biết cô sẽ nhắc đến chuyện này, anh cắn môi mỏng nói: “Em muốn anh làm thế nào?”
“Anh đừng liên lạc với em nữa, cũng đừng xuất hiện trước mặt em nữa, kể từ bây giờ chúng ta là người xa lạ với nhau.”
“Tiểu Mục cần em.”
“Thứ mà Tiểu Mục cần là một người mẹ ruột, còn em…
em không phải.” Hứa Tâm Duyệt cụp mắt xuống, cô sinh ra cậu nhóc, nhưng trong người cậu nhóc lại chảy dòng máu của Hứa An An.
“Em không thấy Tiểu Mục thân thiết với em hơn Hứa An An nhiều sao? Ngay cả trong lòng thằng bé cũng coi em là mẹ mình.” Cố Thừa Tiêu khàn giọng nói, ngực anh phập phồng đau đón.
Ngực của Hứa Tâm Duyệt cũng rất đau, cô rất không nỡ rời xa đứa trẻ này, nhưng còn cách nào đâu chứ?
“Nếu anh kết hôn với Hứa An An, em có vui không?” Cố Thừa Tiêu quay lại nhìn cô, ánh mắt rực lửa.
“Đó là chuyện của anh, có vui hay không là chuyện của em.” Hứa Tâm Duyệt mím chặt môi, giả vờ không quan tâm.
“Được, vậy ngày mai anh sẽ đi cầu hôn Hứa An, cưới cô ta về nhà.” Tim Có Thừa Tiêu như nghẹn lại, anh nghiêm túc nói.
Trái tim của Hứa Tâm Duyệt như bị ai đó bóp chặt, cô muốn thở nhưng lại thở không ra hơi, cô cố chịu đựng đau đớn nói: “Anh muốn cưới thì cưới đi!”
“Tiểu Mục cần có mẹ.
Anh bắt buộc phải cưới một người phụ nữ về nhà, vậy thì cưới Hứa An An đi!” Nói xong, Cố Thừa Tiêu quay đầu xe lại, lái sang một con phó khác.
“Anh làm gì vậy? Không phải anh muốn đưa tôi về nhà sao?”
“Em đi chọn nhẫn để ngày mai anh cầu hôn, phụ nữ hiểu phụ nữ hơn.”
“Em… em không chọn, Có Thừa Tiêu, mau cho em xuống xe.” Tim Hứa Tâm Duyệt đau như dao cắt.
Anh kết hôn với một người phụ nữ khác, lại còn muốn cô chọn nhẫn giúp anh để làm gì chứ?
“Nếu muốn xác định rõ ràng quan hệ với anh, em phải giúp anh chọn nhẫn cầu hôn.
Cho dù anh cưới ai thì em cũng phải chọn.” Cố Thừa Tiêu bá đạo nói.
Hứa Tâm Duyệt tức giận trừng mắt nhìn anh: “Anh tự chọn không được sao?”
“Nếu em không chọn giúp anh vậy thì anh sẽ quấn lấy em không buông, ngày mai anh sẽ đến nhà em cầu hôn.”
“Anh!” Hứa Tâm Duyệt thực sự không thể làm gì được người đàn ông này, cô đành phải nói: “Được, em chọn cho anh.”
“Chọn kiểu mà Hứa An An thích ấy.
Hai người là chị em họ.
Chắc là em biết rõ sở thích của cô ta nhỉ?” Cố Thừa Tiêu lạnh lùng nói.
Hứa Tâm Duyệt quay mặt đi, mắt cô rưng rưng nước mắt, cô không biết có phải do mình quá bối rối hay không, trái tim cô lúc này thực sự rất đau, đau đến mức nghẹt thở.
Cô bị sao vậy chứ? Cô sợ anh sẽ lấy người phụ nữ khác, nhưng chính bản thân lại không đủ dũng khí ở bên anh Ở của hàng trang sức.
Hứa Tâm Duyệt thở dài, nghiêm túc ngắm nhìn những chiếc nhẫn kim cương trong quầy.
Người đàn ông bên cạnh lại chỉ chăm chú nhìn cô, không có chút hứng thú nào với những chiếc nhẫn kim cương này, thấy đôi mắt cô đỏ hoe, tim anh cũng rất đau.
“Có giới hạn giá tiền không? Hay là sao cũng được?” Hứa Tâm Duyệt ngắng đầu hỏi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...