Hứa Tâm Duyệt cũng không vùng ra nữa, cô ngảng đầu ngắm nhìn bầu trời sao trên cao, cô khẽ giang rộng tay ra đón lấy gió biển tự do thổi vào người cô, mà phía sau bỗng nhiên có một cánh tay rắn chắc ôm lấy eo cô.
Cằm của người đàn ông rất tự nhiên đặt trên bờ vai thon gầy của cô, hơi thở ấm áp của anh phả nhẹ lên mặt cô, trái tim của Hứa Tâm Duyệt đập thình thịch càng lúc càng nhanh.
Mọi giác quan của cô đều nằm trong từng cử động của người đàn ông, cô khẽ quay mặt lại, nụ hôn của người đàn ông cũng tự nhiên như vậy dán xuống môi cô.
“Đừng làm vậy.” Hứa Tâm Duyệt nhỏ giọng nhắc nhở anh.
Nhưng lời nhắc nhở của cô theo gió thổi bay đi, hoàn toàn không có tác dụng gì đối với người đàn ông này, anh tiếp tục hôn Hứa Tâm Duyệt cho đến khi người cô dần mềm nhũn ra.
“Cố Thừa Tiêu… đủ rồi.” Hứa Tâm Duyệt thở dốc nói.
Người đàn ông này thực sự không biết ngại sao? Cô đâu có cho phép anh làm vậy.
Nhưng mà anh thật sự không quan tâm, anh muốn làm thì làm, bởi vì đây là việc anh muốn làm từ rất lâu rồi, cùng cô rủ bỏ tất cả những phiền não thế tục, yên bình ở bên nhau.
Anh ôm lấy vai cô, cùng nhau ngắm nhìn những vì sao.
Đôi mắt cô trong veo phản chiều lên gương mặt anh, trái tim anh thực sự bị cô mê hoặc rồi.
“Hứa Tâm Duyệt, đồ ngốc như em chẳng biết anh thích em đến nhường nào đâu.” Cố Thừa Tiêu nói xong, lại ôm lấy mặt cô hôn xuống.
Hứa Tâm Duyệt muốn tránh ra, nhưng lại không thể tránh được, đành nhắm mắt lại, đón nhận nụ hôn của anh, ánh mắt cô lắp loé vài giọt nước mắt, nhưng cánh tay cô lại dịu dàng ôm lấy eo anh.
Có Thừa Tiêu, anh mới là đồ ngốc! Cô thằm mắng anh.
Trái tim của Cố Thừa Tiêu ngây ngắt, anh cảm nhận được cô đang phối hợp với anh, nụ hôn của anh thâm tình đáp xuống, giống như muốn làm tan chảy cô vậy.
Nụ hôn này chưa kéo dài bao lâu, hơi thở của anh đã bắt đầu trở nên nặng nhọc.
“Lên xe.” Cố Thừa Tiêu muốn đưa cô vào xe, lúc này lý trí của Hứa Tâm Duyệt cuối cùng cũng trở lại, nước mắt cô chợt lăn dài, cô cắn môi lắc đầu: “Không, em không muốn, Có Thừa Tiêu, chúng ta dừng tại đây thôi.”
“Em muốn bỏ mặc anh khó chịu sao?” Ánh mắt của Cố Thừa Tiêu nóng như thiêu đốt nhìn cô chăm chú *Xin lỗi, chỉ có thể như vậy.” Hứa Tâm Duyệt đột nhiên ôm mặt khóc vô cùng đau lòng.
Trái tìm của Cố Thừa Tiêu bị cô làm cho mềm nhữn, anh ôm cô vào lòng, hôn lên tóc cô: “Được rồi, anh không ép em, em đừng khóc.”
Hứa Tâm Duyệt dựa vào lồng ngực ấm áp của anh, không biết tại sao, nước mắt cô như vòi nước chảy ra, cô không muốn khóc nhưng nước mắt cứ không ngừng tuôn ra, như thể cô đang phát tiết gì đó vậy.
“Đồ ngốc, sao lại khóc chứ?” Quần áo của Cố Thừa Tiêu ướt đẫm, giọt nước mắt nóng ấm của cô thiêu đốt trái tim anh, khiến anh rất đau lòng.
“Em không biết, tự nhiên khóc thôi.” Hứa Tâm Duyệt sụt sịt như một đứa trẻ: “Em không thể khống chế được! Em không muốn khóc, nhưng em không dừng lại được.”
Có Thừa Tiêu đột nhiên trầm thấp cười: “Sao em lại đáng yêu vậy cơ chứ?”
“Anh không được cười.” Hứa Tâm Duyệt vươn tay đánh anh.
“Được, được, anh không cười, em khóc cũng vẫn rất xinh đẹp.” Cố Thừa Tiêu nói xong liền thở dài, sau đó đột nhiên cúi đầu cắn lên vai cô.
“Em cứ dày vò anh đi, Hứa Tâm Duyệt, anh sẽ ghi nhớ món nợ này.
Sau này anh sẽ bắt em đền lại cho anh gắp bội.
“
Hứa Tâm Duyệt nước mắt càng tuôn trào hơn, sau này, bọn họ làm gì có sau này chứ?
Có Thừa Tiêu quay người trở lại xe, đẩy dàn ghé sau của xe ra tạo thành một chiếc giường nhỏ, đủ để họ nghỉ ngơi đêm nay, thậm chí còn có cả một tắm chăn.
Hứa Tâm Duyệt nhìn thấy vậy lập tức buồn bực nói: “Có phải anh sớm đã muốn đưa em đến đây không?”
“Không phải, anh đã hứa sẽ đưa Tiểu Mục đến đây, nhưng mà không ngờ lại đưa em đến đây trước.” Cố Thừa Tiêu nói xong thì đưa cho cô một chai nước, “Anh hứa với thằng bé sẽ đưa nó đến đây ngắm mặt trời mọc nên đã chuẩn bị trước những thứ này.”
Hứa Tâm Duyệt uống nước, nước mắt cô khóc biết đã ngừng chảy từ lúc nào.
Anh ôm lấy cô từ phía sau, thân thể cô khẽ run lên, Cố Thừa Tiêu có chút tức giận nói: “Anh hứa với em đêm nay sẽ không chạm vào em, đừng căng thẳng như vậy.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...