“Không sao, cháu về đi! Dì với bà cháu đi lên trước đây.”
Thiệu Cô dìu mẹ mình, vẫy tay với cô: “Có thời gian về nhà chơi.”
“Mai cháu về chơi, dì với bà ngoại đi chậm thôi.” Hứa Tâm Duyệt nói với hai người.
“Được rôi, Cô thiêu gia lái xe chậm thôi.” Thiệu Cô nói với Cố Thừa Tiêu.
Cố Thừa Tiêu ngồi ở ghế lái, gật đầu với cô, Thiệu Cô vừa nhìn, âm thầm cảm thán, đúng là một thanh niên đẹp trai mà, cũng không biết Tâm Duyệt với anh có duyên hay không, nếu như có thể gả cho anh, vậy thì tốt.
“Tâm Duyệt, vậy cháu mau lên xe đi! Đừng để Cố thiếu gia đợi lâu.” Thiệu Cô nói xong, dìu mẹ đi vào chung cư mini.
Hứa Tâm Duyệt vẫn luôn nhìn bà ngoại với dì nhỏ cho đến khi không còn thấy bóng dáng hai người nữa, cô mới mở’ cửa xe ngồi vào ghế phụ, sau đó nói với người đàn ông ở bên cạnh: “Làm phiền anh đưa tôi về khách sạn, cảm ơn.”
Có Thừa Tiêu đạp chân ga, cũng không đi nhanh như ban nãy, mà đi với tốc độ chậm hơn, anh cũng không vội.
Thiếu dì nhỏ với bà ngoại, Hứa Tâm Duyệt mới phát hiện, không khí trong xe đột nhiên trở nên khẩn trương ngột ngạt, nếu như không nói gì đó, thì chắc cô cũng không thở.
nổi, liền nhanh chóng tìm chủ đề nói chuyện: “Hôm nay lúc nhảy nhẫm phải chân anh, thật xin lỗi, anh không trách tôi chứ?”
“Lúc rút được tên của tôi, tại sao cô lại muốn rút lại?” Cố Thừa Tiêu quay đầu chằm chằm cô hỏi.
Hứa Tâm Duyệt lúng túng trừng mắt nhìn anh, theo bản năng trả lời: “Bởi vì tôi cảm thấy hai chúng ta không thích hợp, dù sao thì anh và Hứa An An là một đôi.”
“Ai nói tôi với cô ta là một đôi?” Có Thừa Tiêu hỏi lại, giọng điệu có chút lạnh nhạt.
“Hả? Hai người không phải sao? Cô ta là mẹ của Tiểu Mục, chẳng nhẽ hai người không kết hôn à?” Hứa Tâm Duyệt tò mò hỏi.
“Ai nói chúng tôi nhất định phải kết hôn?” Có Thừa Tiêu cảm thấy vấn đề của cô có hơi buồn cười, cô nghe được từ đâu vậy chứ?
“Thế nhưng, chẳng nhẽ hai người không muốn cho Tiểu Mục một ngôi nhà?”
“Hỏi rõ ràng như vậy làm gì?” Có Thừa Tiêu bắt thình lình hỏi một câu.
Hứa Tâm Duyệt nghẹn lại, cắn cắn môi dưới nói: “Tôi chỉ hỏi chút thôi, không có ý gì khác.”
“Nếu như không rút trúng tôi, cô muốn rút trúng ai? Vị Lâm thiếu gia kia?” Cố Thừa Tiêu lại hỏi.
Hứa Tâm Duyệt liền trực tiếp lắc đầu: “Không phải! Tôi muốn rút được ba hoặc là anh trai tôi.”
Cố Thừa Tiêu dừng một chút, người phụ nữ này không nghĩ đến sẽ rút trúng vị Lâm thiếu gia kia sao?
“Cô cảm thấy vị Lâm thiếu gia kia như thế nào?” Có Thừa Tiêu giống như hỏi việc nhà bình thường hỏi cô.
Hứa Tâm Duyệt có hơi kỳ lạ vấn đề của hắn, nhưng vẫn rất tự nhiên trả lời: “Anh ấy rất tốt! Mặc dù đây là lần đầu tiên tôi với anh ấy gặp nhau, nhưng khi còn nhỏ tôi đã gặp qua anh ấy rồi, anh ấy còn từng đến tham gia tiệc đầy tháng của tôi nữa!”
Hứa Tâm Duyệt không phát hiện, lúc cô nói chuyện, sắc mặt người đàn ông bên cạnh cô trở nên có chút trầm xuống, sắc mặt khó nhìn.
“Nói như vậy, cô rất thích anh ta?” Nam nhân hừ lạnh.
“Thích chứ! Không thích chẳng lẽ tôi còn chán ghét anh ấy hay sao?” Hứa Tâm Duyệt đúng là cảm thấy kỳ lạ, tại sao người đàn ông này lại hỏi như vậy?
“Vậy cô tốt nhất nên che dấu thân phận trước kia của cô cho kỹ vào, đừng để người khác phát hiện ra.” Cố Thừa Tiêu đùa cọt nói.
Hứa Tâm Duyệt nghe lời của anh có hơi mơ hồ, cô nháy nháy mắt: “Thân phận gì của tôi chứ? Tại sao phải che giấu?”
“Người khác không biết, nhưng tôi lại biết rõ đá Thừa Tiêu nhớ đến cảnh lần trước đó, sắc mặt của anh lại lạnh hơn máy phần, người phụ nữ này có một gương mặt trong sáng ngây thơ, nhưng thân thể của cô, đã không còn trong sạch nữa rồi.
“Anh biết rõ cái gì?” Hứa Tâm Duyệt lại muốn tò mò hỏi đến cùng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...