Bách Tuyết nửa tin nửa ngờ, nhưng mà không dám truy hỏi quá mức, sợ làm cô ta nổi giận bỏ đi sẽ không xong.
Mặt Thời Vũ Kha lập tức sầm xuống: “Giả, con nói hươu nói vượn được chưa? Không tin thì tự mẹ đi hỏi...!À, nhất định là mẹ còn nói vì sao lại tắt di động đúng không?”
Nói xong cô ta lấy điện thoại ra ném lên trên bàn: “Tự nhìn đi.” Di động hết pin, chứ không phải cố ý tắt máy.
Bây giờ Bách Tuyết đứng trước mặt cô ta đã không dám bảy ra dáng vẻ mẹ chồng, cầm lấy điện thoại, không thèm nhìn mà nhét vào trong túi cô ta, trên mặt cười mỉm: “Mẹ sai, là do mẹ không tốt, vừa rồi mẹ chỉ thuận miệng hỏi thôi, không phải không tin con...”
Chỉ là nói bằng miệng thôi sẽ không dỗ dành được, miệng Thời Vũ Kha mấy ngày nay đã bị nuôi dưỡng đến to ra, không có tiền thì sẽ không dỗ được.
Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, cứ giận là cho tiền, cứ cãi nhau là cho tiền, vậy thì sao có thể được đây?”
Hơn nữa Bách Tuyết còn phát hiện, số tiền lần sau luôn phải cao hơn lần trước, chỉ cần ít hơn lần trước hoặc là bằng lần trước thì giống như là không cho.
Bà ta không muốn lần lữa dung túng thói hư tật xấu này của Thời Vũ Kha, nhưng không có tiền thì có nói cũng vô dụng, khó cả đôi đường.
Cuối cùng vẫn là Thịnh Hải không vừa mắt, đưa cho cô ta một số tiền, tính là “Tiền bồi thường thiệt hại tinh thần” lúc này mới coi như qua chuyện.
Thời Vũ Kha nhận lấy tiền, thái độ lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, trên mặt đầy tươi cười, nói chuyện cũng khách sao.
Không những cắn chặt không buông, mà còn “nghĩ lại” thái độ vừa rồi của mình rất không tốt, nói chuyện tổn thương người khác, hy vọng bố mẹ đừng nên trách tội, với một đống lời khách sáo.
Vì là lời khách sáo nên không ai coi là thật, cứ giữ lại mặt mũi là được, lời nên nói cũng đã nói, nên nhận được cũng đã nhận được, Thời Vũ Kha ra lệnh tiễn khách: “Bố mẹ, hôm nay không có con vất vả cho hai người, hai người về nghỉ đi, một mình con ở đây là được.”
Hai vợ chồng già bị con trai làm ầm ỹ đến đau cả đầu, vừa nãy đã bị con dâu hổ một trận, bây giờ không muốn nhìn thấy hai người họ, vì thế nương theo đi ra khỏi bệnh viện.
Bố mẹ đã đi rồi, Thịnh Dự Khải khóa cửa lại, ôm hôn lên người vợ...!
“Buông ra, anh làm gì đó?”
Thời Vũ Kha liều mạng trốn tránh, dùng tay che chặt váy lại, ghê tởm đến mức buồn nôn.
“Tới đây, anh đã nhịn rất nhiều ngày rồi, chẳng lẽ em không muốn sao?” sức của Thịnh Dự Khải mạnh hơn cô ta rất nhiều, lại nóng nảy không nhịn được, vì thế thành thạo kéo quần áo của cô ta.
“Thả ra, anh đừng đụng vào em.”
Thời Vũ Kha càng giãy giụa mạnh hơn, thậm chí còn nóng nảy tát một cái lên trên mặt Thịnh Dự Khải!
“Chát”!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...