Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi
Nếu chuyện này thành công, thì không biết cô ta sẽ khoe khoang thể nào đâu.
Nếu như để cho cô ta nói không ngừng nghỉ, chỉ sợ đến tối cũng chưa nói xong.
Thời Du Huyên nhắc nhở: “Chị sắp về chưa, thời gian ra ngoài đã không ít nhỉ?”
“Ôi trời!”
Thời Vũ Kha vội vàng túi đi ra ngoài, vừa đi vừa oán trách: Tại sao không còn sớm mà chẳng nhắc nhở tôi? Nếu như tôi bị nghi ngờ rồi tổn thất đều là do cô, cô phải bồi thường!”
Thời Du Huyên không muốn để ý đến cô ta, nếu tiếp lời thì lại sẽ nói không dứt được.
Thời Vũ Kha đi rồi, cô quay người lên lầu, vào phòng sách sà vào lòng ngực Thịnh Hàn Ngọc, ôm eo anh, vùi đầu vào trong ngực anh, nghe tiếng nhịp tim đập mạnh mẽ của anh.
Cô không nói lời nào, Thịnh Hàn Ngọc cũng không hỏi.
Chỉ dùng hai tay ôm cô ở trong ngực, ngửi mùi thơm thanh mát nhàn nhạt trên người cô, hưởng thụ thời gian hạnh phúc này!
Hoa thơm chim hót, năm tháng tốt đẹp Có lẽ chỉ đến mức này mà thôi.
Thời Vũ Kha đến nhà lần này đã tạo ra cảm xúc không nhỏ cho Thời Du Huyên.
Tuy rằng cô ta mới matxa xong, bề ngoài nhìn tinh thần không tệ, nhưng oán giận và lo âu trong giọng nói lại không thể che giấu được.
Từ nhỏ cô ta đã háo thắng thích tranh đua, cái gì cũng muốn mạnh hơn Thời Du Huyên, chỉ cần cô ta không có được thì nhất định phải phá hủy.
Sau khi lớn lên vẫn như vậy, chỉ là tính đi tình lại không có được tình yêu, gia đình cũng đã sắp mất rồi, cho dù có thể có được rất nhiều tiền, nhưng cô ta sẽ thấy vui sướng sao?
Thời Du Huyên không biết, cô cũng không nghĩ ra.
Cô chỉ nghĩ muốn sống đơn giản vui vẻ, ở bên cạnh người mình yêu, sống những ngày đơn giản là được, giống như bây giờ.
Lúc Thời Vũ Kha quay về phòng bệnh đã sợ đến nhảy dựng, trong phòng là một đống hỗn độn, tất cả những thứ có thể đập đều bị đập nát, còn không đập được thì cũng ngã trải ngã phải không nằm đúng vị trí.
Bách Tuyết và Thịnh Hải đều ở đây, Bách Tuyết dùng những lời tốt đẹp an ủi con trai, Thịnh Hải xụ mặt răn dạy anh ta!
Cô ta đẩy cửa đi vào, ba người đều quá đỗi vui mừng.
Thịnh Dự Khải đẩy mạnh mẹ ra rồi xông lên nắm chặt tay cô ta: “Vũ Kha em đã về rồi sao? Nhưng dù em quay lại rồi thì em đã đi đầu vậy? Anh phải người tìm khắp nơi nhưng chẳng nhìn thấy em, nếu em không quay về mọi người sẽ báo cảnh sát..”
Cô ta cố nén chán ghét, ôn tồn nhẹ nhàng nói: “Trên đường em về nhà gặp được Huyên Huyên, em ấy cứ một hai phải kéo em đi mát xa, rồi mời em ăn cơm, còn muốn giữ em ở lại nhà em ấy, em thấy không tốt lắm hơn nữa vẫn còn anh chờ nên đã về.”
Nửa cầu sau cơ bản là nói với Bách Tuyết, con rùa đen trên mặt Thịnh Dự Khải làm cô ta vừa thấy là đã muốn nôn.
“Thật sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...