Đừng cho rằng tự cô ta nói vậy, nhưng nếu là người khác, nhất là Thời Du Huyên nói như thế thì chính là con khốn được hời mà còn khoe mẽ, chính là cố ý chọc giận cô ta...!Được lắm, là cố ý!
Thời Du Huyên chưa bao giờ cho rằng “Lấy ơn báo oán” là đức tính tốt đẹp cả.
Với bản thân cô thì không vấn đề, nhưng mà phải coi là đối với ai nữa.
Đối với người biết cảm ơn, có thể dùng.
Đối với Thời Vũ Kha, không thể
“Lấy ơn báo oán” chỉ làm cho bọn họ nghĩ cô là người yếu đuối dễ bị ức hiếp, cho dù là lúc ấy cười hì hì, nhưng vừa quay đầu sẽ bắt nạt cô nhiều hơn, không chỉ có quá đáng, mà chỉ có quá đáng hơn.
Thời Du Huyên thờ ơ nhìn sang, cười như không cười nhìn cô ta, ánh mắt khiêu khích...!Sao nào? Không phục thì cô cắn tôi đi!
Lúc đấu võ mồm Thời Vũ Kha cũng không chiếm được chỗ hời, vì thế chỉ có thể nín thở nén giận nuốt tủi nhục xuống, rồi đổi đề tài khác: “Tôi muốn dùng cổ phần của nhà họ Thịnh đổi thành cổ phần Thiên Mã của cô, cô đồng ý không?”
Cô hơi nhíu mày, đúng là không ngờ rằng Thời Vũ Kha lại đưa ra cái điều kiện này vào lúc này.
Thời Vũ Kha đúng là một phải người không có não, đã biết cho dù có giành được Thịnh Thị vào tay, thì cô ta cũng không quản lý được.
Nếu không quản lý được, còn không bằng đặt vào tập đoàn có hy vọng, có tương lai, biến lợi ích lên đến mức lớn nhất.
Đến lúc đó mỗi ngày cô ta chỉ cần đi dạo phố, mua mỹ phẩm hàng hiệu làm đẹp, ăn uống thỏa thích rồi tìm một bạn trai đẹp trai là được, chuyện kiếm tiền thế này vẫn nên để cho người khác làm, cô ta chỉ muốn tiêu tiền!
Gảy bàn tỉnh rất khá, nhưng mà Thời Du Huyên không đồng ý ngay: “Bây giờ nói đến vẫn còn sớm, chờ khi nào chị thu được nhà họ Thịnh vào tay rồi nói.”
“Không còn sớm, đây là chuyện sớm muộn, chỉ cần tôi ra tay bọn họ sẽ không còn nhảy nhót được nữa đâu.” Thời Vũ Kha tràn đầy tự tin.
Thời Du Huyên biết nếu hôm nay không cho cô ta một đáp án chắc chắn, cô ta nhất định sẽ không ngậm bồ hòn làm ngọt, vì thế nhẫn nại giải thích cho Thời Vũ Kha: “Tôi đồng ý cho cô gia nhập cổ phần, nhưng cụ thể thế nào thì rất rắc rối, đến lúc đó chúng ta mời đoàn đội chuyên nghiệp đến đánh giá, tiến hành đổi giá trị cổ phiếu của hai nhà, giá cổ phiếu sẽ chiếm...”
Nhưng từ ngữ chuyên nghiệp lọt vào lỗ tai Thời Vũ Kha, cô ta thấy giống như là nghe sách trời vậy, cô ta nghe không hiểu cũng không có hứng thú.
Cô ta giơ tay ngắt lời: “Được được được, cô chỉ cần đồng ý là được, chuyện sau này cứ để sau này nói, tôi không vội.”
Nhưng chuyện này là chuyện rất quan trọng, cô ta không quan tâm chuyện này thì chẳng biết quan tâm chuyện nào nữa.
Thời Vũ Kha lại hỏi làm sao để đối phó ba người nhà họ Thịnh, tốt nhất dùng thời gian ngắn nhất để có được hiệu quả tốt nhất, những chuyện này cô ta rất vội vã.
Không chỉ nóng vội mà còn có rất nhiều cách, tuy nói là nhờ Thời Du Huyên cho cô ta kế hoạch, nhưng cơ bản chỉ cần cô bắt đầu là Thời Vũ Kha có thể nói liến thoắng rất nhiều, còn có thể suy một ra ba.
Thời Du Huyên còn cảm thấy cô ta đến đây đúng là dư thừa mà, đến để làm gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...