Lê Yên vội vàng rút tay về, người đàn ông thì giống như một người bị bệnh sạch sẽ, rút trong túi áo ra một cái khăn tay, chán ghét chùi chùi nơi cô chạm vào.
Lê Yên trừng lớn đôi mắt đẹp của mình, cô tức đến nỗi ngực nhói lên, người đàn ông này có cần phải chán ghét cô đến vậy không chứ?
Cô cũng đâu phải là virus, anh có cần phải như vậy không?
Thang máy đến tầng bốn “ting” một tiếng, Lê Yên bước.
nhanh về phía trước, cố gắng tránh xa người đàn ông phía sau.
Mặc Trạch Dương không nhanh không chậm từ từ đi phía sau, Lê Yên bước vào nhà hàng, hỏi một người phục vụ gian phòng bao số 6 ở đâu.
Người phục vụ mỉm cười dẫn cô đi, mà Mặc Trạch Dương bước vào sau lập tức được nhân viên phục vụ nhiệt tình tiến đến chào đón, ban nãy lúc anh bước ra khỏi thang máy người phục vụ đã nhận ra anh ngay rồi: “Mặc thiếu gia, ba của ngài đã đặt phòng bao số 6 ạ.”
“Mời ngài đi theo tôi.”
Người phục vụ vừa mở cửa phòng bao ra, Lê Yên đã nghe thấy tiếng cười quen thuộc của ba cô.
Cô bước vào thì nhìn thấy ngoài ba mẹ cô còn có một cặp vợ chồng khác, khí chất trên người họ không hề tầm thường chút nào, tuổi tác của họ cũng trạc tuổi ba mẹ cô.
“Ba, mẹ, con đến rồi ạ.” Lê Yên cười lễ phép chào hỏi.
“Yên Yên đến rồi à, mau lại đây.
Giới thiệu với con, đây là chú Mặc và dì Tiếu.” Mẹ Lê _Phó Mai đứng dậy, kéo con gái đến bên cạnh.
“Chào chú Mặc, chào dì Tiếu ạ.” Lê Yên rất ngoan ngoãn, ngọt ngào gọi.
“Ái chà! Đúng là con gái mười tám biến đổi lớn thật đấy!
Con bé càng ngày càng xinh đẹp.” Tiếu Thiến khen cô, bà vô cùng yêu thích nhìn con gái của bạn cũ đã lâu không gặp.
“Nào có, con trai của cậu khi còn nhỏ mới đúng là đẹp trai, bây giờ lớn rồi chắc chắn cũng rất tài giỏi.” Phó Mai khen ngợi lại một câu.
“Chắc nó cũng sắp đến rồi đấy, đang trên đường rồi!” Tiếu Thiến cười đáp.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, người phục vụ đẩy cửa ra, chỉ thấy một bóng người cao gầy tao nhã bước vào.
Lê Yên thấy khát đang uống nước, vừa thấy rõ người bước vào là ai, cô suýt nữa bị sặc, cô ôm ngực, hai mắt trừng to nhìn người đàn ông đang bước vào.
Tại sao lại là anh chứ? Đồng thời, lúc này cô mới chậm trễ nhớ đến, lẽ nào tên khốn này chính là con trai mà cặp vợ chồng này vừa nhắc đến?
Mặc Trạch Dương nhìn thấy cô gái ngồi ở phía đối diện, khuôn mặt tuần tú cũng cứng đờ lại, nhưng năng lực ứng biến của anh rất mạnh, anh lập tức không chút dấu vét thay đổi sắc mặt bước vào.
“Ba, mẹ.” Mặc Trạch Dương gọi.
“Trạch Dương, nào đến đây, con có nhớ chú Lê với dì Phó ở đối diện không?” Tiếu Thiến đứng dậy, kéo con trai đến bên cạnh mình.
Mặc Trạch Dương nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện, anh mỉm cười.
lịch sự chào hỏi cặp vợ chồng đối diện: “Chào chú Lê, chào dì Phó.”
“Tiểu Tiêu, nhìn xem con trai bà lớn lên đẹp trai như vậy, quả thực giống với nam chính trong phim mà.”
Phó Mai tán thưởng một câu.
Hai người ba đều đang đánh giá con cái của đối phương, hai bên đều hiểu rõ nhau cộng thêm khả năng kinh tế ngang nhau, vì vậy trong lòng họ đều có cùng một suy nghĩ.
Kết thông gia.
“Yên Yên, đây là con trai dì Mặc Trạch Dương, hai đứa làm quen một chút.”
Tiếu Thiên mỉm cười giới thiệu.
Được lắm! Hóa ra tên là Mặc Trạch Dương! Lê Yên ngẳắng đầu, trong ánh mắt đột nhiên hiện lên vài tia giảo hoạt, cô mỉm cười rạng rỡ: “Dì ơi, chúng cháu từng gặp mặt rồi ạ.”
“Hai đứa quen biết à? Sao lại quen được thế? Nói ra nghe xem nào?”
Tiếu Thiền hiếu kỳ hỏi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...