Cô ta nóng nảy vô cùng, khó khăn lắm mới vào được công ty, cuối cùng mới được mấy ngày đã bị đá ra, sau này không lấy được tài liệu thì làm sao bán được tiền, làm sao có được thẻ ngân hàng giàu sụ đây.
Thời Vũ Kha bớt thời gian liên lạc với Thời Du Huyên, muốn cô nhanh nghĩ ra một cách, để cho cô ta vào làm lại ở trong công ty!
Đây không phải chuyện nhỏ, mỗi lần bán tài liệu cho Thời Du Huyên, cô đều sẽ cho Thời Vũ Kha rất nhiều tiền.
Đã nếm được ngon ngọt, bây giờ đột nhiên không còn, Thời Vũ Kha đã nóng nảy muốn chết.
Thật ra Thời Du Huyên không vội, cô có thể hack được hệ thống của Thịnh Thị, cho dù Thời Vũ Kha không đưa cho cô chút tài liệu đó, cô muốn có được cũng không cần tốn nhiều sức.
Nguyên nhân cô trả tiền, còn trả rất nhiều, thì mục đích của cô không nằm trên những tài liệu này, mà là vì muốn cho Thời Vũ Kha nếm được ngon ngọt, để càng dễ dàng lợi dụng cô ta hon.
Quả nhiên, cơ hội đã tới rồi.
Thời Du Huyên nói: “Chị đừng gấp, cơ hội kiếm tiền có rất nhiều, không phải chỉ có con đường bán tài liệu, Thịnh Dự Khải đã hôn mê vài ngày rồi đúng không? Cũng nên tỉnh lại.”
Thời Vũ Kha chuyển buồn thành vui, đột nhiên hiểu rõ.
Qua hai ngày nữa, cuối cùng Thịnh Dự Khải đã tỉnh lại.
“Chồng ơi, chồng ơi anh tỉnh rồi? Thật tốt quá, anh có biết em lo lắng cho anh lắm không, hu hu hu...!Thời Vũ Kha nắm chặt tay Thịnh Dự Khải, khóc rất thảm thương, vô cùng chân thành.
Bách Tuyết bất mãn lườm cô ta một cái: “Tỉnh lại là chuyện tốt con khóc cái gì? Đi gọi bác sĩ đến kiểm tra cho Dự Khải đi.”
Đuổi con dâu ra ngoài, bà ta nhân cơ hội đó bước lên nói xấu, nói Thời Vũ Kha như có lòng riêng, mấy ngày nay không những nhét tiền vào túi mà còn đòi quyền lợi, muốn sau này con trai nhất định phải đề Thời Vũ Kha phòng, đừng để bị cô ta bản mà còn giúp cô ta đếm tiền...!
Hai mắt Thịnh Dự Khải không có tiêu cự nhìn chằm chằm trần nhà, mẹ nói một đống lời, nhưng thực tế anh ta nghe câu được câu không, bây giờ trong đầu anh ta chỉ toàn là cảnh tượng người đàn ông đáng sợ đó dùng dao khắc hình lên mặt anh ta!
Thật là đáng sợ quá.
Trong ánh mắt anh ta lộ ra hoảng sợ, cả người đã run lên, cảm xúc càng lúc càng trở nên kích động, chờ khi Bách Tuyết phát hiện ra điều khác lạ thì đã muộn.
"A..."
"A á á..."
Thịnh Dự Khải hét to, hai tay hai chân vung vẩy điên cuồng, tựa như là muốn nắm lấy cái gì đó, nhưng mà lại chẳng bắt được cái gì cả.
“Khải, Dự Khải con làm sao vậy? Con đừng hù mẹ mà.”
Bạch Tuyết nắm lấy tay anh, nhưng lại bị anh ta tát lên mặt một cái, bà ta phát ra kêu thảm thiết.
Vệ sĩ nghe được tiếng động thì vọt vào trong, ba chân bốn cẳng khống chế Thịnh Dự Khải.
Hai mắt anh ta hoảng sợ trừng mắt với những người này, tay chân không thể động đậy, trong cổ họng chỉ có thể từ phát ra tiếng tru tréo như con thú hoang.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...