“Được, vậy tớ sẽ chờ tin vui của cậu.
Nếu phỏng vấn thành công, tớ sẽ đãi cậu một bữa thịnh soạn.”
“Vì bữa thịnh soạn của cậu tớ nhất định sẽ thành công!”
Lê Yên ở đầu bên kia cười ha hả nói.
“Được rồi, mười hai giờ rồi đấy, cậu lo mà đi chuẩn bị đi.”
“Ừm, chiều mình sẽ gọi lại cho cậu.” Lê Yên nói xong liền cúp máy.
Ngồi trong phòng, Hứa Tâm Duyệt cũng bắt đầu sắp xếp lại các bản phác thảo trước đó của mình, đang sắp xếp lại thì cô nhìn lướt qua tờ lịch bên cạnh, nhìn thấy một ngày.
được khoanh tròn trên tắm lịch, trái tim cô lập tức bị bao trùm bởi sự bi thương.
Lại sắp đến ngày giỗ của ba mẹ cô rồi, mới đó mà ba mẹ cô đã ra đi được 16 năm.
Mỗi khi cô nhắm mắt lại, trước mắt sẽ hiện lên cảnh ba mẹ cô người đầy máu được đưa vào bệnh viện, thậm chí cô còn chưa kịp gặp mặt họ lần cuối thì họ đã vĩnh viễn rời khỏi cõi đời này.
Gã tài xế lái chiếc xe tải lớn chết tiệt, đường rộng như vậy.
mà lại tông thẳng vào xe của ba mẹ cô, anh ta điều khiển xe lao thẳng lên cầu cao tốc.
Cô nghe dì kể lại rằng người tài xế đó đã bị bắt và bị kết án, nhưng đối với cô, hai mạng người, sao có thể dễ dàng tha thứ cho anh ta vậy chứ?
Lúc đó cô vẫn còn nhỏ, vụ án của ba mẹ cô được giao cho người chú xử lý.
Từ đó về sau, mỗi năm cô cũng chỉ có thể đến thắp hương dâng hoa cho ba mẹ vào ngày lễ Đoan Ngọ để tỏ lòng thương nhớ.
Nhà họ Lê.
Lê Yên lúc này đang ăn mặc vô cùng chuyên nghiệp nhưng cũng rất thời trang.
Là con gái duy nhất của một gia tộc lớn có truyền thống làm về váy cưới, từ nhỏ Lê Yên đã rất có hứng thú với thời trang, nhưng cô ấy lại không thích tham gia vào việc kinh doanh của gia tộc mà một lòng muốn làm một biên tập tạp chí thời trang, không cách nào.
dứt ra được.
Bởi vì đó mới là biển lớn đủ để cô thoả sức vùng vẫy theo đuổi thời trang mà cô muốn.
Những năm gần đây, cô ở nước ngoài đã tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm, cô còn từng phỏng vấn qua hai ngôi sao lớn nước ngoài, đều là những ngôi sao hạng nhất.
.
ngôn tình hoàn
Hai ngày vừa rồi, ba mẹ cô vẫn cố làm công tác tư tưởng cho cô, nhưng lại không thể ngăn được tâm hồn muốn tự do bay nhảy, xông pha của cô.
Lê Yên liếc nhìn thời gian trên đồng hồ rồi xách một chiếc túi thời trang xuống lầu.
“Yên Yên, con không được đi.” Một người đàn ông trung niên mặc áo ghi lê đang ngồi trên ghế sô pha, thấy cô xuống lầu thì lên tiếng ngăn lại.
“Ba, ba để con đi đi! Ba xem, Gudi là ước mơ của con, nếu con không thử một lần thì đời này con sẽ không cam lòng đâu.” Lê Yên lập tức ngồi xuống bên cạnh ba mình, bóp vai đắm lưng cho ông.
“Hừ! Cả một sản nghiệp lớn như vậy của nhà mình con không quan tâm, lại chạy đi làm một biên tập nhỏ, thật là làm mắt mặt ba mà.”
“Ba, ba yên tâm đi, sau khi đi ra ngoài, con tuyệt đối sẽ không nói rằng con là con gái của ba, như vậy thì ba sẽ không mắt mặt nữa.” Lê Yên cười hì hì nói lại Ba Lê bị cô làm cho tức chết, một quý phu nhân vừa bước vào từ ngoài vườn, lên tiếng an ủi chồng: “Ông đừng lo!
Để con bé đi đi, với chút năng lực này của nó mà còn đòi vào Gudi.”
Sự tự tin của Lê Yên lập tức bị đả kích,cô ấy buồn bực kêu lên: “Mẹ! Mẹ coi thường con gái của mẹ quá.
Con là do mẹ sinh ra hay được mẹ nhặt vậy!”
“Bên công ty cước điện thoại tặng đó.” Mẹ Lê hài hước trả lời.
Lê Yên vẫn cười hì hì, bước đến ôm lấy cổ mẹ: “Mẹ, cho con mượn siêu xe của mẹ lái nha? Giúp con gái mẹ có thêm mặt mũi!”
“Đi chỗ khác, ai rãnh mà cho con mượn.” Mẹ Lê đẩy con gái ra.
“Mẹ, chẳng lẽ mẹ định đi mua sắm à! Khi nào mà mẹ đi mua sắm chẳng được! Sao phải là chiều nay chứ? Chiều nay con phải đi phỏng ván mà! Con gái có thể tự lập như vậy, hai người phải ủng hộ con chứ!” Lê Yên giận dỗi nói.
“Có một chiếc Bentley cũ trong ga ra đây, mây năm rồi chưa lái.
Con lái chiếc đó mà đi!” Bà Lê lại đẩy con gái ra.
“Hứ! Không thèm, con đi taxi.” Lê Yên tức tối bướng bỉnh nói, xách túi chuẩn bị rời đi.
“Chìa khóa ở tủ cạnh cửa đấy, tự mình lấy đi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...