Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi


Chị ấy thật sự không sao chứ? Muốn đi thăm chị ấy quái “Daddy, con có thể đi thăm chị gái xinh đẹp không?” Cậu nhóc cầu xin người nào đó.

“Không được!”
Người đàn ông đang ký tên, đầu cũng không ngắng lên cự: tuyệt.

“Nhưng chị ấy rất đáng thương! Cho con đi nhìn một chút thôi có được không?”
Cậu nhóc không từ bỏ.

Lần này, Có Thừa Tiêu ngắng đầu, lại là một câu mệnh lệnh nghiêm khắc: “Daddy từng nói rồi, sau này không cho phép con gặp cô ta.”
Cậu nhóc bĩu môi ngay lập tức, cầm ipad bỏ đi có chút mất mát.

Ba thật xấu.

Cậu nhóc không từ bỏ, nếu như ba không cho cậu đi, vậy cậu không thể tự mình đi hay sao?
Trong đôi mắt to tròn của cậu nhóc, lóe lên một vài chủ ý ma quỷ, cậu biết cách an toàn để đi thăm chị gái xinh đẹp.

Không thể khuyên ba dẫn cậu đi tìm chị gái xinh đẹp, vậy thì chỉ có thể dựa vào bản thân cậu.


Cậu nhóc cầm ipad quay trở lại phòng đồ chơi, La Mẫn bên cạnh cũng ngôi xuông, nhân cơ hội vừa xử lý mail vừa cầm laptop trông cậu nhóc không chạy lung tung.

Cậu nhóc từ nhỏ hiểu chuyện không bám người, có suy nghĩ độc lập, hơn nữa đồ chơi của cậu bây giờ sớm đã không còn là đồ chơi cho trẻ em bốn năm tuổi nữa, mà là đồ chơi có chút cao cấp, trình độ năng lực của cậu nhóc rõ ràng vượt ra so với độ tuổi của cậu rất nhiều.

Hơn nữa, ông chủ vẫn luôn đích thân dẫn theo bên cạnh, bốn tuổi còn chưa đưa đến trường.

Cậu nhóc bắt đầu xếp gỗ có chút mắt tập trung, đôi mắt to lớn chốc chốc lại nhìn La Mẫn, đợi thời cơ.

Quả nhiên, điện thoại của La Mẫn rung lên, cô cầm điện thoại lên xem, nói với cậu nhóc: “Tiểu Mục, dì ra ngoài nghe điện thoại.”
“Vâng, dì Kiều, cháu sẽ nghe lời.”
Cậu nhóc cong khóe miệng, nghiêm túc trả lời.

La Mẫn không nhìn rõ tia giảo hoạt trong đáy mắt cậu nhóc, cô tán thưởng một câu: “Tiểu Mục thật ngoan.”
Nói xong, cô cầm điện thoại ra khỏi phòng đồ chơi, đứng ở hàng lang bên cạnh, đối diện với cửa sổ nghe điện thoại.

Cậu nhóc lập tức nhanh chân nhanh tay đến chỗ chiếc cặp nhỏ đeo lên, đồng thời tháo đồng hồ xuồng, bởi vì cậu biết đem theo đồng hồ ba sẽ đi theo.


Nhanh chóng làm xong tất cả mọi việc, giống như một chú mèo nhỏ lén lút đi ra sau La Mẫn trồn sau cây cột.

Cậu trực tiếp đi đến thang máy chỗ hành lang, nhảy lên ấn mở cửa thang máy.

Thang máy mở ra, thân hình nhỏ bé của cậu chui vào.

trong, số thứ tự trên thang máy hiển thị đang đi xuống.

Đúng lúc La Mẫn có công việc gấp cần phải xử lý, thời gian gọi điện thoại khá lâu, hơn nữa cô nào biết cậu nhóc sẽ trốn đi?
Trong lòng cô, từ trước đến nay chưa từng thấy bạn nhỏ nào ngoan hơn Có Dĩ Mục.

Nhưng bây giờ, cậu nhóc đã trốn đi rồi, xuống tầng một cậu nhanh chóng tránh khỏi sự chú ý của quây lễ tân, lẻn ra từ cửa sau của công ty lớn.

Cuối cùng cũng chuồn được ra ngoài, cậu nhóc không ở thêm giây phút nào, cậu biết cách an toàn đi tìm Hứa Tâm Duyệt thế nào.

Đó chính là, có khó khăn thì đi tìm chú cảnh sát giúp đỡ!
Cậu nhóc biết, đường từ cửa lớn công ty đi về trước hai trăm mét, có một trạm canh gác, ở đó có chú cảnh sát!
Cậu nhanh chóng đi về phía trạm canh gác dễ thấy kia, cách một trăm mét là đến rồi.

Cố Dĩ Mục chớp chớp đôi mắt to, đôi mắt trân châu ngập nước, lập tức chảy nước mắt, thế là vừa khóc vừa đi về phía trạm canh gác..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui