Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi
Nhưng chỉ là nghĩ trong lòng thôi, ngoài miệng không thể nói thế được.
Thời Vũ Kha lảng tránh nói sang chuyện khác, bảo mẹ nấu cái gì ăn cũng ngon, còn nói bây giờ cô ta vừa đói vừa mệt, chỉ muốn ăn một bữa no nê rồi ngủ một giấc thật ngon, chuyện khác cứ nói sau!
Thời Vũ Thành vốn có một bụng lời muốn nói với con gái, thấy thế cũng chỉ có thể để yên trong bụng.
Con gái cả đã về, chỉ còn thiếu con gái thứ hai, nếu Thời Du Huyên trở về thì gia đình sẽ sum vầy.
Ông ấy còn muốn gọi điện thoại cho Thời Du Huyên, bảo cô về nhà ăn bữa cơm với cả nhà, nhưng cuối cùng lại bị vợ phản đối kịch liệt.
Giang Nhã Đan không chỉ phản đối, còn nói với giọng điệu châm chọc: “Cho dù ông có đi mời thì người ta cũng chẳng đến, ông vẫn cho rằng người ta là con nhóc còn giả ngu ở nhà ông à?”
“Cái con quỷ chết tiệt kia, trong nhà gặp khó khăn mà không chịu giúp, còn mình thì lại kiếm được nhiều nứt đố đổ vách…” Giang Nhã Đan nói bậy về con gái nuôi.
Ban đầu bà ta cũng lo lắng đề phòng, nhưng thời gian qua thấy Thời Du Huyên không có động tĩnh gì, vì thế lá gan lại to lên, bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
“À, nếu như không phải chính tai con nghe thấy thì không biết rằng mẹ bất mãn với con vậy đấy.
” Giọng nói của Thời Du Huyên vang lên sau lưng mọi người, cô vào từ lúc nào?
Giang Nhã Đan sợ đến nhảy dựng, quay đầu lại nhìn thì đúng là Thời Du Huyên.
Trong tay người làm cầm không ít túi quà tặng, hỏi: “Bà chủ, những cái này đều là cô hai mang về, để ở đâu?”
“Để ở phòng khách đi.
”
Giang Nhã Đan lập tức đổi thành gương mặt tươi cười, xấu hổ nói với Thời Du Huyên: “Sao con về mà không gọi điện thoại trước chứ?”
Thời Du Huyên mỉm cười, không mềm không cứng, nói: “Con không về thì mẹ lại nói con không có lương tâm, con về thì mẹ lại trách con không báo trước, không gọi điện không phải là vì sợ mẹ xấu hổ sao, nếu như vì con về nhà mà mẹ trốn ra ngoài thì sẽ không tốt.
”
Mặt già của Giang Nhã Đan đỏ bừng, không còn lời nào để nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...