Cố Thừa Tiêu nhìn bộ dạng cự tuyệt của con trai, không hiểu sao tâm tình của anh vô cùng tốt, anh đối với Hứa An An cũng không có chút cảm giác, thậm chí còn không thể nghĩ đến việc sống cùng nhau.
Cho dù cô ta có là mẹ ruột của con trai anh, chỉ cần bé không cần cô ta, anh đương nhiên cũng coi cô ta là một người xa lạ.
Hứa An An thấy bộ dáng cậu bé không chịu tiếp nhận mình, trong lòng cực kỳ thương tâm, nhất định là do máy.
năm nay cô ta không ở bên cạnh bé cho nên bé đối với cô ta mới xa lạ như vậy.
Do đó cô ta nhất định phải tranh thủ ở bên cạnh bé.
Lý Tịnh Nhã cùng chông liệc nhìn nhau, không nghĩ đên đứa nhỏ năm tuổi lại không tiếp nhận con gái mình như vậy.
“Tiểu Mục, mẹ thực sự là mẹ ruột của con, không tin con có thể hỏi bà nội và daddy của con.” Hứa An An còn có ý đồ muốn bé công nhận thân phận mẹ ruột của cô ta.
“Tiểu Mục có chút sợ người lạ, đừng ép nó.” Cố Thừa Tiêu bình tĩnh lên tiếng.
Hứa An An bị giọng nói trầm thấp này kéo lực chú ý về trên người người đàn ông đang ngồi ở đây.
Tuy Có Thừa Tiêu nói như vậy nhưng anh cũng không phủ nhận thân phận mẹ ruột của cô ta, điều này làm cô ta rất vui vẻ.
Hồng Mỹ San có chút ngạc nhiên nhìn cháu nội, lời nói của bé giống hệt sáng nay, một mực nhận định Hứa An An không phải mẹ ruột của mình.
Điều này sao có thể, năm đó bà tự mình lựa chọn người sinh hộ chính là Hứa An An, mà bà cũng ở trong bệnh viện lúc bác sĩ thụ tinh ống nghiệm, tuyệt đối không thể sai.
“An An, có lẽ Tiểu Mục trước nay chưa gặp cháu, cho nên mới có chút xa lạ, về sau ở chung nhiều một chút.
Dù sao cũng là mẹ con, huyết mạch tương liên.”
Hứa An An nghe Hồng Mỹ San an ủi như vậy tâm tình cũng tốt lên một chút, cô ta gật đầu: “Vâng, cháu hi vọng về sau có nhiều cơ hội ở bên Tiểu Mục hơn, bồi đắp tình mẫu tử.”
*Daddy, con muốn đi vệ sinh.” Cậu bé ngắng đầu nói với daddy.
“Daddy đưa con đi.” Cố Thừa Tiêu đứng dậy.
“Không cần, con muốn tự đi.” Cậu bé độc lập nói.
“Có muốn mẹ đi cùng con không?” Hứa An An hỏi.
“Không cần.” Cậu bé lập tức cự tuyệt.
Có Thừa Tiêu ôm bé từ ghế trẻ em xuống, dẫn bé ra cửa, nói với nhân viên phục vụ: “Dẫn nó đi nhà vệ sinh.”
Nhân viên phục vụ đưa cậu bé đến cửa nhà vệ sinh, Có Thừa Tiêu vẫn đứng ở hành lang trông chừng, tập tính độc lập cho con trai nhưng anh vẫn muốn bảo vệ bé an toàn.
Cậu bé đi vào nhà vệ sinh liền nói với phục vụ: “Chú ơi, chú có thể ra ngoài một chút không?”
“Được rồi tiểu thiếu gia, chú ở ngay ngoài cửa.” Người phục vụ nói xong liền đi ra ngoài.
Cậu bé đóng cửa một buồng vệ sinh, liền lấy mở điện thoại trên đồng hồ của mình, sau đó bé lấy tờ giấy trong túi ra, trên đó có viết một dãy só.
Cậu bé ấn điện thoại trên đồng hồ, từng số từng số ấn, cuối cùng bé nhấn gọi.
Gương mặt nhỏ bé đầy sự chờ mong nghe máy.
Hứa Tâm Duyệt vừa làm xong cơm trưa cho bà ngoại, nghe tiếng điện thoại vang lên, cô vươn tay cầm thì thấy một dãy số lại, cô nhíu mày nghe máy: “Alo, xin chào, ai vậy?”
“Chị xinh đẹp, là em! Chị có nhớ em không?” Đâu dây bên kia là giọng nói non nớt của bé trai.
Mi tâm của Hứa Tâm Duyệt lập tức dãn ra cười hỏi: “Em là bạn nhỏ lần trước muốn số điện thoại của chị sao?”
“Vâng, chính là em! Em tên là Có Dĩ Mục.” Cậu bé tự giới thiệu.
“Chào em, sao lại gọi điện thoại cho chị vậy?” Hứa Tâm Duyệt cười hỏi, quả thật có chút kinh ngạc.
“Chị ơi, chị có nhớ lần trước đã nói nếu em có khó khăn thì có thể tìm chị giúp đỡ không ạ?”
“Em gặp chuyện gì sao?” Trong lòng Hứa Tâm Duyệt lập tức khẩn trương, cậu bé kia đã xảy ra chuyện gì rồi?
“Em… em đang ở một nhà hàng, không có người nhà bên cạnh, chị có thể đến giúp em không?”
“Người nhà em đâu?”
“Daddy của em bận rất nhiều việc, daddy không có thời gian đến giúp em, mang em đến đây, chị ơi chị nhanh đến có được không? Em rất muốn gặp chị!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...