Sau khi con trai tỉnh lại chấn chỉnh công ty mới có được tập đoàn Cố thị huy hoàng như ngày hôm nay, trong 5 năm này, bà luôn tụng kinh niệm Phật, cảm tạ ông trời đã chiếu cố Cố gia, cũng cầu mong cho con trai cùng cháu nội bình an.
Con trai bà quả thực suất chúng hơn người, vừa tỉnh lại đã có thể ngăn chặn cơn sóng dữ, chỉnh đốn công ty đã sắp suy tàn, khiến đế chế của tập đoàn Cố thị đứng vững không ngã.
Hiện tại sự nghiệp con trai thuận lời, cháu trai những năm qua bên cạnh bà bầu bạn, hiện tại trong nhà vẫn còn thiếu một nữ chủ nhân.
Bà vẫn luôn chú ý đến Hứa An An, tuy cô ta xuất thân từ giới giải trí, nhưng cũng chưa thấy gây ra scandal nào, bà còn đọc qua không ít bài báo nói về nhân phẩm của cô ta, quả thực không tồi.
Cho nên Cố phu nhân đối với đứa con dâu này vô cùng có lòng tin.
“Bà nội, mẹ của con bộ dạng thế nào.
ạ?” Cậu bé vừa ăn bánh quy vừa tò mò hỏi.
“Bà nội cho con xem ảnh, cho con thấy mẹ con rất xinh đẹp.” Hồng Mỹ San nói xong thì ra hiệu với người hầu: “Mang ipad đến đây.”
Người giúp việc lên lầu không lâu sau thì mang đến một cái ipad.
Hồng Mỹ San mở ra lên mạng tìm ảnh của Hứa An An, có rất nhiều ảnh, bà mở một tắm ảnh vô cùng đoan trang xinh đẹp đưa cho cậu bé.
“Tiểu Mục, cô ấy chính là mẹ ruột của con, có xinh đẹp không?”
Cậu bé mở to mắt nhìn chằm chằm tắm ảnh, người phụ nữ trong ảnh rất đẹp, nhưng lại khiến bé có cảm giác xa lạ, giống như một người hoàn toàn không thân thuộc.
Cậu bé lắc đầu, vô cùng chắc chắn nói: “Dì ấy không phải mẹ con.”
Hồng Mỹ San kinh ngạc, bà vội ngồi xuông nói: “Tiểu Mục, con không thể nói vậy, cô ấy thật sự là mẹ của con, là người 5 năm trước cùng daddy sinh ra con.”
Cậu bé biết mình nói sai rồi, làm bà nội buồn, nhưng mà bé vẫn biểu môi, lắc đầu: “Nhưng mà con không cần dì ấy làm mẹ con, con muốn đổi người khác.”
“Tiểu Mục, chuyện này làm sao đổi được? Cô ấy chính là mẹ con mài! Trưa nay chúng ta sẽ đi gặp mẹ, còn có ông ngoại bà ngoại của con.”
Cậu bé lại nhìn người phụ nữ trong ipad, trong đầu lại nhớ về chị xinh đẹp kia, bé chỉ muốn cô làm mẹ của bé thôi.
“Bà nội, có phải người phụ nữ hôm nay cùng daddy ăn cơm là có thể gả cho daddy không?”
San ngần ra, có chút không hiểu bé đang muốn nói gì.
Nhưng nghĩ Hứa An An hôm nay gặp mặt chính là người sẽ gả cho con trai mình, bà cười gật đầu: “Đúng vậy, sao thế?”
Cậu bé tinh quái đảo mắt, thần bí cười: “Không có gì đâu bà nội.”
Nếu hôm nay người đến bữa cơm có thể gả cho daddy, vậy nêu chị xinh đẹp đến, chẳng phải sẽ có cơ hội gả cho daddy sao?
Đúng, nhất định phải khiến cho chị xinh đẹp đến đây gặp daddy và bà nội.
Bà nội nhìn một cái thì daddy sẽ không phải lấy dì trong ảnh nữa.
Thời gian bát tri bất giác sắp đến 10 giờ, xe bắt đầu xuất phát đến nhà hàng.
Cố Thừa Tiêu ngồi một chiếc, Hồng Mỹ San và cậu bé lại ngồi một chiếc khác.
Phong cảnh lùi dần bên ngoài cửa sổ, nắng mặt trời chiếu lên đôi mắt màu hổ phách của người đàn ông, anh có chút không yên lòng.
Chẳng bao lâu sau xe dừng lại trước cổng một khách sạn lớn.
Ánh mắt người đàn ông dừng ở bồn hoa nơi ngã tư, trong đầu nhớ lại cô gái lần trước anh gặp phải, cô bị hai người đàn ông trái phải kéo vào khách sạn.
Nghĩa đến gương mặt cô gái đó rất giống con trai anh, không hiểu sao anh lại có chút ảo não.
Giống ai không giống lại đi giống con trai anh? Điều này vô tình lại chọc giận anh.
Cậu bé ngồi bên cạnh bà nội trên ghế an toàn, bỗng nhiên trở nên thật im lặng.
Điều này khiến Hồng Mỹ San có chút lo lắng, bé nhìn ảnh Hứa An An xong sao lại nói như vậy?
Rõ ràng đó là mẹ ruột của bé! Hai người là huyết thống tình thân, Tiểu Mục lại không cảm nhận được hơi thở của mẹ từ cô ta, nều thấy người thật không chừng Tiểu Mục sẽ cảm thấy thân thiết hơn.
Lúc này trong một khu chợ đông đúc, Hứa Tâm Duyệt đang mua thức ăn, cô cùng một người bán hàng cò kè mặc cả giá thịt cá, cô cảm thấy bà chủ này thấy cô là người lạ nên muốn thét giá với cô, cho nên cô rất không VuÏ.
“Được rồi được rồi, tiểu thư, trông bộ dạng cô xinh đẹp như vậy, tôi bớt cho cô 5 đồng đi.” Bà chủ có chút chột dạ, nhưng chủ yếu cũng vì gương mặt xinh đẹp của cô mà muốn bớt cho cô vài đồng.
Hứa Tâm Duyệt lúc này mới trả tiền, cầm theo thịt đi ra.
Cô nhìn thấy một bà cụ ngồi trong gốc, những quả cà được bày bán sơ sài, đôi mắt bà cụ chờ mong nhìn những người qua lại hy vọng họ sẽ mua giúp cà của bà.
Hứa Tâm Duyệt đi qua, cô ngồi xổm xuống mua giúp bà cụ một ít.
Tuy bày trí sơ sài nhưng cô tin rằng đây đều là đồ tốt.
Di nhỏ đã đi làm, Hứa Tâm Duyệt mang đồ ăn trở về nhà bà ngoại, bắt đầu rửa thức ăn nấu cơm, bà ngoại cũng vô cùng vui vẻ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...